- Tiểu thư, tiểu thư, người làm sao vậy, trên người nhiều máu như vậy.....có phải chỗ nào bị thương rồi không- Chú Lâm đứng trước cổng nhà họ Lê thấy nó xuống xe, chưa kịp vui mừng thì đã thấy nó cả người đầy máu me làm chú Lâm không khỏi kinh sợ, bà Ngọc đứng một bên sắc mặt cũng không kém hơn, hốc mắt đã đỏ lên, rơi vài giọt nước xuống gương mặt tinh mĩ.
- Tôi không sao, đây là máu của người khác, không phải của tôi- Nó thấy mọi người vây quanh càng thêm mệt mỏi giải thích, thấm mưa không ít lại thêm cứu hắn như đã rút sạch tinh lực của nó, chưa nói đến tinh thần cũng bị tra tấn nặng nề. Giờ chỉ muốn một phát lăn lên giường nghỉ ngơi thôi
- Bảo Linh à, con đã đi đâu vậy, rồi..rồi sao lại nhiều máu trên người vậy chứ- Bà Ngọc càng thêm lo lắng hỏi nó, bà suýt nữa bị nó dọa ngất luôn rồi. Chú Lâm đến chỗ hẹn thì người không thấy, chỉ để lại túi quần áo, còn sợ nó đi lạc hay bị bắt cóc liền vội vã đi báo cảnh sát, chạy khắp nơi kiếm nó, chỉ cần một chút nữa mà nó không về thì có khi lật tung cả cái thành phố ....à không, cả nước này luôn ấy chứ. Nó tất nhiên không biết chỉ đi một buổi tối thôi mà tí nữa nó đã nổi tiếng khắp cả nước.
- Cái này là... tôi ngang đường thấy người ta bị tai nạn, liền giúp đỡ thôi!-Nó lấy đại một cái lí do đối phó, dù sao cũng không thể nói là nó đi cứu một người không quen biết, thân phận cũng không nhỏ, sau đó lại nhìn hắn bắn chết người,~~~nghĩ đến thôi cũng thấy đáng sợ rồi.
- Tiểu thư, vậy tại sao người lại không gọi điện cho tôi chứ, còn nữa người tiểu thư cứu đang ở đâu- Chết! nó không nghĩ đến chú Lâm sẽ hỏi như vậy, câu trước còn trả lời được, còn câu sau....
- Chú à, cái đó là do điện thoại tôi bị hết bin, còn người kia...thì tôi đã đưa vào bệnh viện, tôi cũng không nhớ tên bệnh viện nữa, mới lại bây giờ tôi rất đói và mệt- Thấy nó uể oải như vậy làm bà Ngọc và Chú Lâm muốn hỏi thêm cũng đành thôi. Ông Thành đứng một bên tuy im lặng vẫn không che dấu được lo lắng trên khuôn mặt, nhưng không phải ai trong nhà họ Lê cũng quan tâm đến nó, ví dụ điển hình chính là gương mặt sa sầm của Hà My.
- Hừ, không chết đi cho rảnh đất- Dù chỉ nói nhỏ nhưng câu này vẫn lọt vào tay nó. Nhìn gương mặt tràn đầy căm ghét của Hà My nó cũng không thèm để ý trực tiếp lướt qua cô ta. Nói thật, nó cũng không hiểu sao Hà My lại ghét nó như, nếu chỉ đơn giản là ghét thì cô ta không cần năm lần bảy lượt mong nó chết đi như vậy. Tất nhiên Hà My không tự nhiên mà ghét nó hay đúng hơn là rất...hận!
Mặc dù lý do trốn tránh của nó rất ngớ ngẩn nhưng cũng rất hiệu quả, sau khi ăn uống và thay quần áo, nó không thể ngược đãi bản thân mình thêm nữa, quyết định lên giường làm một giấc tới sáng. Nhưng mọi thứ đề không theo ý người mà, còn chưa đến sáng nó đã bật dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt tái mét, thở hồng hộc......không cần nói cũng biết nó đã gặp ác mộng thật rồi! Trong mơ, người đàn ông khắp người đầy máu me che kín khuôn luôn vươn tay về phía nó, miệng lẩm bẩm cái gì đó mà nó không nghe thấy, nó thấy bản thân mình lúc mười tuổi khóc lớn nhìn người đàn ông bị những cánh tay đầy máu kéo đi, nhưng dù có gào thét khan cả cổ, người đàn ông ấy vẫn không trở lại, chỉ còn lại một màu đen tối.
Giấc mơ này đã hành hạ nó bao nhiêu năm, mặc cho nó tự hỏi hàng nghìn lần vẫn không thể nào biết nổi người đàn ông đó là ai. Nó cứ nghĩ một năm nay không mơ thấy thì sẽ mãi mãi không thấy lại không ngờ vẫn quay lại. Xốc lại tinh thần, nó cũng không tiếp tục ngủ nữa, cũng gần g sáng rồi, vẫn là dậy sớm tập thể dục cho khỏe.
Nhưng mà mấy ngày sau đó mọi buồn phiền của nó đều trôi theo mây khói, bởi vì An Vy đến rồi!... Nhìn cô gái xinh đẹp trên bục giảng với khuôn mặt sắc xảo kết hợp thêm thâm hình nóng bỏng càng thu hút ánh nhìn của các chàng trai trong lớp làm tâm tình nó vui vẻ hẳn nên. An Vy thuộc loại ít nói vậy nên lập tức được tui con trai trong lớp gắn cho cái mắc " mĩ nhân băng giá" làm tụi con gái không ngừng ganh tị, trong đó có cả nó nữa.(tg:gậtrất thông cảm)
Lúc mới nhìn thấy An Vy nó suýt nữa không nhịn được mà ôm cô quay vòng vòng, tất nhiên đó chỉ là ảo tưởng, với khả năng của nó thì.....Nhưng mà cách biểu đạt của nó cũng rất đặc biệt nha! Trực tiếp sà vào lòng An Vy như gà con thấy gà mẹ, còn cố tình dụi dụi máy cái vào ngực cô (ăn đậu hũ) làm bọn con trai trong lớp đỏ mắt ghen tị luôn, khiến nó vô cùng đắc ý nhìn tui hắn như muốn nói " muốn tranh mĩ nhân với bà à! Không có cửa đâu"
Có thêm An Vy nên tổ hợp ba người của nó lại càng trở thành mối thù của các cô gái trong lớp, nhờ hai mĩ nhân này mà nó cũng hưởng không ít " phúc" . An Vy và Tường Lam lần đầu gặp đã như tri kỉ, có khi còn quên mất nó, đôi lúc nó nghĩ cuộc sống như vậy cũng không tệ, nếu như ba mẹ cũng có ở đây, nhưng nó biết sớm muộn gì bản thân cũng tìm được họ, bởi vì ba mẹ cũng đang ở đây....và ba mẹ sẽ không bao giờ bỏ nó!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
: a:m _ New York
Những tia nắng chan hòa tràn ngập căn biệt thự cổ kính, theo từng ngõ ngách mang mùi hoa hồng tinh khiết, nồng nàn, nhưng vẫn không thể len lỏi vào căn phòng u ám. Không một tia sáng, chỉ một màu đen tối vẫn không ngăn cản được tia nhìn khác máu của những người bên trong căn phòng. Chàng trai cả người lười biếng dựa vào chiếc ghế sofa, đôi mắt sắc lạnh liếc nhìn những người trước mặt như một vị vương giả ngồi trên cao nhìn xuống dân chúng, mang một cảm giác uy nghiêm, lại tao nhã khiến người người mê mẩn nhưng lại sợ hãi không dám đến gần.
- Bang chủ, chuyện lần trước là hắn làm- Người đàn ông gương mặt vốn điển trai lại bị một vết sẹo lớn làm trở nên hung dữ, người đàn ông này từng một tay làm mưa làm gió chốn giang hồ, nay lại cúi đầu trước người khác, đúng là khó ai tin được! Nhưng mà trên mặt ông ta lại không một chút kiêu ngạo bất mãn, chỉ một mảng trung thành, kính nể.
- Luật cũ- Một câu nói đơn giản mà lạnh lùng khiến người ta run sợ không dám phản kháng. Một tên khác bị trói chặt nằm thoi thót dưới nên đất lạnh lẽo bị câu nói này của hắn dọa sợ, run rẩy không ngừng, miệng mấp máy kêu gào
- Bang chủ, tha cho tôi đi, tôi sai rồi....làm ơn tha cho tôi đi mà....làm ơn....tôi cầu xin.ngài...- Tên đó dù có kêu gào cỡ nào cũng không ngăn cản được những cánh tay lực lưỡng kéo đi, dãy dụa cũng chỉ làm cái chết thêm đau đớn, tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt. Bởi vì, người phản bội hắn đều không đáng sống.
- Bang chủ, vài ngày trước, có một cô gái xuất hiện ở quán bar Win quậy phá....- Người đàn ông nói đến đây hơi dừng lại nhìn hắn. Thấy hắn có vẻ nhíu mày nhàm chán, bởi lẽ hắn còn chẳng nhớ nổi cái quán bar đó là cái nào trong hàng nghìn cái hắn sở hữu, nói đúng hơn thì chuyện đó không đến lượt hắn sử lí.
- ....Alex đến và đưa cô ta đi- Ông ta tiếp tục nói, nhưng lời này lại làm hắn hơi đăm chiêu, nhìn người đàn ông gia lệnh
- Đưa đây- Lập tức người đàn ông đưa tập tư liệu cho hắn, nhìn những dòng chữ kèm theo một tấm ảnh nhỏ hắn không khỏi nhếch môi, ngón tay thon thả xinh đẹp hơi miết lên gương mặt của cô gái trong ảnh,....chúng ta sắp gặp lại rồi!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tg: đã cố gắng hết sức=> chap này dài hơn chap trước
Các bạn thông cảm vì dạo này bận quá, chap sau sẽ cố gắng hơn
Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truyện~_~ cúi đầu