Một khúc nhạc kết thúc, mọi người trong sàn nhảy lập tức tản ra, nó cũng như được cứu thoát, không thèm để ý Alex đứng một bên sắc mặt không được tốt cho lắm, liền hướng bàn tiệc ngồi xuống nốc sạch ly nước trái cây trên bàn, mong sao hạ bớt lửa giận trong lòng.
- Cô như vậy là sao chứ, người bị đau là tôi mà!- Alex bước đến trước mặt nó, gương mặt tuấn tú càng thêm tối tăm, lời nói ra cũng mang chút hờn dỗi khó phát hiện.
- Tôi thế nào thì kệ tôi, liên quan gì đến cậu, bị đau là đáng, ai kêu không chịu tránh- Nó cũng khó chịu không kém, trừng mắt nhìn Alex, giúp xong lại còn bị người ta chửi, nó quá rảnh rỗi đi mới giúp cậu ta mà.
- Sao cô có thể ăn nói ngang ngược như vậy hả?- Alex tức nắm lấy cánh tay nó, kéo mạnh ra ngoài. Nó bị kéo đau như vậy cũng không vui vẻ gì, lập tức kéo lại nhưng lại không thể nhúc nhích được gì, tên này....khi nào lại khỏe vậy, không phải lần trước bị nó đánh thê thảm sao? Cái này....chẳng lẽ nó yếu đi sao? Không thể a....Vì lo suy nghĩ nên khi bị kéo ra khỏi bữa tiệc nó cũng không biết.
- Này, buông ra đi- Nó nghiến răng nói. Đã đứng trong thang máy rồi mà tên này cũng không buông tay, bộ tính kéo lên xe luôn sao, như vậy chẳng phải nó mất hết mặt mũi "chị hai" sao.
- Hừ- Alex thả tay nó ra, ánh mắt đầy cảnh cáo nhìn chằm chằm nó, mà nó cũng chả để tâm chỉ lo lắng nhìn cổ tay mình hằn lên một vòng đỏ rực đau rát nổi bật trên làn da trắng tuyết của nó. Tên này thật quá đáng mà.
- Đồ điên- nó lầm bầm một câu rồi lập tức quay mặt đi cho đến khi thang máy mở ra cũng không có phản ứng.
- Còn không mau bước ra- Thấy nó vẫn còn đứng trong thang máy không chiu đi ra, Alex lại muốn nổi nóng.
- Cậu muốn đi đâu?-Nó không tiếp tục đôi co với Alex, chậm rì bước ra khỏi thang máy, lại nhìn một vòng tầng hầm để xe.
- Theo tôi- Alex thấy nó không tiếp tục lì lợm đứng trong thang máy, tâm tình lập tức thoải mái, dẫn đầu bước đi. Nó không không cằn nhằn bước theo cậu ta, đi được một đoạn thì Alex đột nhiên dừng lại, làm nó đi phía sau hơi tò mò, ngước đầu nhìn thử, liền bật thốt.
- Oa! cái này là của cậu à- Nó trợn tròn mắt nhìn thứ trước mắt. Đây là xe môtô đó nha, nhìn bóng loáng nữa chứ! Cái này chắc phải mất rất nhiều tiền mới mua được đấy, cậu ta đúng là sang chảnh mà, không thể nói là nó phản ứng thái quá, bởi vì chiếc môtô này thật sự là nhìn rất đẹp, màu đỏ rực kết hợp với đen tuyền trở nên rất hài hòa, trong mắt nó chiếc xe này như có thêm một tầng ánh sáng lấp lánh vậy. Ôi, ngưỡng mộ quá đi mất, giá như nó cũng có một chiếc như vậy,...ha ha ha...không phải mọi người đều ghen tị chết sao, vừa nghĩ vậy ánh mắt của nó nhìn chiếc xe càng thêm sáng chói.
- Tất nhiên, tôi mà phải đi mượn đồ sao- Alex cười có chút kiêu ngạo, cầm chiếc nón bảo hiểm trên xe ném cho nó, cũng tự đội cho mình một chiếc, sau ngồi lên xe, thấy nó tiếp tục nhìn mà không nhúc nhích liền lên tiếng
- Này lập tức thu lại ánh mắt bỉ ổi đó và lên xe ngay cho tôi- Nó bị lời nói này làm giật mình tỉnh mộng, không khỏi có chút xấu hổ gãi đầu, lại thấy cái gì đó không đúng, lập tức hỏi
- Không phải lúc đến đây đi bằng xe hơi sao?....vậy sao cái này...- Nó nhỏ giọng nói
- Cả hai đều là của tôi, còn đứng đó nhiều lời thì tôi bỏ cô ở đây - Alex sao không nhìn ra ánh mắt nghi ngờ của nó, trong lòng cũng chẳng ngạc nhiên, dù sao cũng không phải lần đầu nó nhìn cậu ta như vậy, vậy nên mới nói, lá gan của nó rất lớn.
- A, tôi lập tức lên- Nó vừa nói vừa leo lên xe, dù sao cũng là lần đầu tiên được ngồi môtô nên không thể lỡ mất cơ hội, nếu không sẽ hối hận chết mất.
- Bám chắc vào- Nó còn chưa kịp hiểu câu nói, cơ thể suýt nữa mất cân bằng ngã ra sau, nó lập tức phản ứng theo bản năng ôm chặt lấy Alex
- Cậu cố ý à- tiếng nói của nó có chút mơ hồ vì bị gió quẹt qua, trong lòng lại thấy bất an, có phải nó sai lầm gì rồi không?
- Liên quan gì đến tôi, chẳng phải đã tôi kêu cô bám chắc vào à- Nắm chặt tay lái, Alex thấy trong lòng rất thoải mái. Chiếc môtô đỏ rực như đốm lửa phóng như bay trên đường khiến mọi người còn chưa kịp nhìn rõ đã mất hút trong màn đêm.
- Đồ điên này, cậu muốn trả thù cũng không thể làm vậy,....mà đây là....đường cao tốc mà, cậu muốn chết cũng không thể kéo theo tôi nha, mau chạy chậm lại đi...- Nó hoảng hốt, hét bên tai Alex, cậu ta cũng quá điên rồi, chuyện này không thể giỡn được.
- Cô sợ chết à, người như cô cũng sợ chết sao?- Alex nhếch khóe môi, dưới chiếc nón bảo hiểm lại có phần lạnh lùng khó phát hiện. Chiếc môtô cũng không hề chậm lại làm nó phía sau càng thêm sợ hãi.
- Tôi cũng là người mà, tất nhiên sợ chết, mau dừng lại đi cái tên điên này- Nó đúng là ngu mới lên chiếc xe này mà, đã vậy còn gặp tên điên này nữa. Nó chỉ cảm thấy tim đập thật mạnh, cảm giác sợ hãi dâng trào trong lòng.
- Tôi đua xe rất cừ đấy- Alex vẫn không thèm để ý lời nói của nó, chiếc xe lại càng phóng nhanh như gió. Ngồi đằng sau nó có chút run rẩy, cảm nhận cơ thể bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng. Trước mắt nó, một chiếc xe tải cũng đang lao đến, chỉ cần vài mét nữa...vài mét nữa thôi sẽ đụng phải, cả người như không thở nổi, không thể nói lên lời, như bị kè dao vào cổ vậy, cảm giác như sắp thấy tử thần sao lại quen đến vậy, giống như đã từng trải qua, nhưng trong kí ức lại chẳng có gì cả. Nhưng mà....nó không thể chết, bởi vì...ba...mẹ đang đợi nó.