Mẹ, bông hoa này thật đẹp phải không?- cô bé khoảng tuổi cười híp mắt đưa bông hoa lên trước mặt người phụ nữ. Cánh hoa màu trắng càng thêm trong suốt dưới ánh mặt trời tạo lên sự tinh khiết, lấp lánh.
- Đúng vậy, thật xinh đẹp giống như bé con của mẹ vậy- Người phụ nữ nhẹ nhàng xoa đầu cô bé
- Mẹ, ở đây có nhiều hoa như vậy, còn có bánh bao (tên chú chó hàng xóm) nữa chúng ta đừng chuyển đi được không?- Cô bé vẫn tiếp tục ngước đôi mắt tròn xoe nhìn người phụ nữ, trong lòng lại có chút khó hiểu.
- Bé ngoan, nếu tiếp tục ở đây sẽ có người xấu tới bắt con, lúc đó ba mẹ sẽ rất đau khổ, vậy nên chúng ta phải chuyển đi nơi khác- Người phụ nữ hơi cúi đầu nhìn cô bé giải thích, khóe mắt có chút u sầu làm bà trông có vẻ mệt mỏi vì mất ngủ.
- Người xấu muốn bắt con khỏi ba mẹ sao, không được con sẽ không theo họ đậu- Cô bé liên tục sợ hãi, lắc đầu
- Vì vậy chúng ta phải tới nơi không có người xấu....
- Nơi không có người xấu?....chẳng lẽ là thiên đường sao?- Cô bé nghi ngờ hỏi
- Có lẽ sẽ có một nơi nào đó giống như thiên đường.....
~ Đoạn kí ức bỗng chốc bỗng vụt tắt kiến nó tỉnh dậy, đôi mắt bị ánh sáng làm cho có chút đau, nhưng nó vẫn nhận ra...thì ra mình còn sống, đúng là khó tin nhưng nó biết những gì mình cảm nhận được là sự thật. Cơ thể đau nhức nhưng nhờ cảm giác mền mại cũng đỡ phần nào, nó híp mắt nhìn một mảng màu trắng tinh khôi trước mắt cùng mùi thức sát trùng quanh quẩn liền biết đây là bệnh viện, rốt cuộc là ai cứu nó chứ....
" Cạch" cửa phòng yên lặng bỗng mở ra, một bóng người nhẹ nhàng bước vào khiến nó ngạc nhiên
- An Vy- Nó kẽ gọi. An Vy từ ngoài cửa cũng nhìn vào, thấy nó đã tỉnh lại thì tâm tình cũng thả lỏng
- Mày thấy thế nào rồi, có đau ở đâu không?- An Vy ngồi xuống cạnh giường hỏi nó
- Không sao, chỉ là nằm lâu thấy hơi mỏi- Nó cười nhạt nói, trong lòng liền thả lỏng
- Ừ như vậy thì tốt rồi, cứ nghỉ ngơi cho tốt chuyện khác cứ để tao lo- An Vy kéo chăn lên người nó rồi đứng dậy lấy cháo trong hộp ra
- Kể cả với nhà họ Lê à- Nó ngước mắt nhìn chằm chằm vào An Vy, trong lòng luôn cảm thấy An Vy đang giấu điều gì đó
- Ừ, tao đã nói với họ là mày bị ngã cầu thang- An Vy nhàn nhạt nói, chiếc muống trong tay khuấy nhẹ cháo, sau đó lại bổ sung thêm một câu
- Nghĩ gì đi nữa thì cũng nên quên đi, mọi chuyện xảy ra cũng không nên nhớ nữa, dù sao chuyện này tất cả đều không liên quan đến mày, mày hiểu ý tao chứ- An Vy nhét bát cháo vào tay nó, khuôn mặt lạnh tanh nhưng vẫn chăm chú nhìn nó
- Mày nói bỏ qua thì liền bỏ qua sao, cuộc sống của tao từ lúc đến đây đã không rõ ràng, tao như một món đồ chơi bị xoay vòng vòng vậy, muốn thoát ra cũng không được, mày nói tao phải làm ngơ để tiếp tục bị như vậy à- Nó hơi nghẹn lại, khóe mắt đỏ hoe nhưng lại mạnh mẽ kiềm lại, nó thề là sẽ không đầu hàng, nó không muốn bị sắp xếp nữa, bản thân nó sẽ tự nó quyết định
- Bảo Linh...
- Đủ rồi, mày ra ngoài đi, tao muốn yên tĩnh một lát- nó đặt bát cháo lên bàn rồ nằm xuống quay đầu về một bên, An Vy thấy vậy cũng đành bước ra khỏi phòng.
Nghe thấy thấy đóng cửa nó liền mở mắt yên lặng nhìn lên trần nhà. Nó biết An Vy nói rất đúng, mọi chuyện đều không liên quan đến nó, chỉ là.....hắn đúng là tên xui xẻo, đáng chết vạn phần nếu không phải cứu người nó cũng không suýt chết, nhưng lúc đó nó thật sự không biết hắn là ai, nếu không....nó có thể để mình chịu đau sao, hừ để bà gặp lại xem, nhưng gì bà chịu sẽ cho ngươi lãnh đủ.
--------------------------------------------------
Quán bar Chloe
Không gian tuy rộng lớn nhưng lại rất nhẹ nhàng, sang trọng không giống với những quán bar bình thường khác, không ồn ào, không màu sắc lại mang theo cảm giác thoải mái, ấm áp, trang trí tinh xảo, đặc biệt là ở những phòng Vip
- Anh họ, chuyện lần này em không cảm ơn anh cũng không trách anh, chắc anh cũng hiểu.- Cô gái xinh đẹp ngồi trên chiếc ghê màu sofa màu trắng càng làm nổi bật chiếc váy màu đỏ tươi xinh xắn trên người cô, đôi mắt như cũ nhìn chàng trai trước mắt nhưng vẫn không thể nào nhìn thấu
- Vậy cô đến đây làm gì?- Hắn dựa người vào ghế, tay lắc đều ly rượu màu hổ phách càng làm An Vy khó đoán. Nói that khongbphai An Vy tự tin về khả năng nhìn thấu người khác, nhưng từ nhỏ lớn lên trong gia tộc lớn khiến cô sinh ra bản năng như vậy, nhưng mà lại không tài nào nhìn thấu được hai người, trong đó có hắn
- Là muốn một lời hứa của anh....sẽ không để Bảo Linh xảy ra chuyện gì nguy hiểm- An Vy kiên quyết nói, hai tay có chút kích động nắm chặt, cô không dám chắc những gì mình nói hắn sẽ đồng ý, nhưng vì Bảo Linh, nhất định phải làm, bời vì ngoài hắn ra cô không thể tinh tường bất kì ai.
- Cô thấy cô là ai mà cho rằng tôi sẽ đồng ý- Hắn lạnh băng nhìn An Vy, hắn không ghét cô em họ này nhưng cũng không chó nghĩa là thích, chỉ một vài đề nghị liền đồng ý. Nếu không có lí do chính đáng có khi hắn còn nghĩ cô em gọ này có ý đồ mới đến đây.
- Em biết anh không tin em, em cũng không cần, nhưng anh đừng quên những lời khi chết dì đã nói- An Vy nói xong câu này liền quay người rời khỏi, cũng không quay đầu nhìn sắc mặt người đằng sau đã thay đổi trong chốc lát, bởi vì cô biết lần này cô thật sự có thể tin hắn.