TIẾNG THÉT THẤT THANH CỦA PEONY VANG VỌNG KHẮP bãi phế thải vọng vào cả những chiếc máy móc và máy tính cũ nát. Bộ lọc âm thanh của Cinder cũng không thể bảo vệ cô khỏi tiếng thét kinh hoàng đó, kể cả khi Peony bắt đầu lạc giọng và dần chuyển sang cơn kích động.
Cinder đứng đó, toàn thân run rẩy, không sao cử động được. Cô rất muốn an ủi Peony nhưng không thể. Cô muốn bỏ chạy.
Chuyện này không thể là thật!
Peony vẫn còn trẻ và khỏe mạnh. Con bé không thể ốm được.
Peony hì hục chùi các đốm đỏ trên da, vừa chùi vừa khóc.
Mạng truyền dữ liệu của Cinder bật mở, giống như mọi lần, mỗi khi cô không thể tự suy nghĩ. Tìm kiếm, kết nối và hiện thị những thông tin cô không hề muốn biết.
Bệnh Letumosis. Bệnh sốt ban xanh. Bệnh dịch lớn trên toàn thế giới. Hàng trăm ngàn người đã tử vong. Nguyên nhân chưa được xác định, hiện chưa có thuốc điều trị.
"Peony..."
Cinder thận trọng chìa tay ra, nhưng Peony lảo đảo lùi lại, giơ tay lau hai bên má ướt đang đầm đìa nước mắt. "Đừng đến gần em! Chị sẽ bị lây bệnh mất. Cả hai người!"
Cinder thu bàn tay lại. Ở bên cạnh, cô nghe thấy tiếng cánh quạt quay vù vù của Iko. Tia sáng màu xanh nhạt quét một dọc từ đầu tới chân Peony và xung quanh bãi phế thải. Vừa quét vừa liên tục nhấp nháy. Iko đang sợ hãi.
"Em nói, lùi lại!" Peony quỳ sụp xuống đất, vòng hai tay ôm lấy người.
Cinder lùi lại đằng sau hai bước, tần ngần nhìn Peony lắc lư người từ đằng trước ra đằng sau dưới chùm ánh sáng màu xanh da trời của Iko.
"Chị... Chị cần phải gọi xe cấp cứu. Để..."
Đến và đưa em đi.
Peony không trả lời. Cả người cô bé vẫn đang không ngừng run rẩy. Cinder có thể nghe thấy tiếng hai hàm răng va vào nhau lập cập xen giữa những tiếng khóc than rền rĩ.
Cinder rùng mình, sờ soạng hai cánh tìm kiếm các nốt ban màu xanh. Không có nốt ban nào. Cô ngập ngừng nhìn chiếc găng tay bên phải, nãy giờ cô vẫn chưa dám tháo nó ra, chưa dám kiểm tra.
Cô sợ hãi lùi lại, bóng tối bao trùm toàn bộ bãi phế liệu. Căn bệnh dịch Letumosis. Nó đang ở đây. Trong không khí. Trong đống rác. Sẽ phải mất bao lâu để các triệu chứng đầu tiên của bệnh xuất hiện?
Hoặc là...
Cô sực nhớ tới bà Chang Sacha ở khu chợ. Tới nét mặt hoảng loạn của đám đông ùa ra từ tiệm bánh của bà. Tiếng om sòm của những chiếc còi báo động.
Tim cô thắt lạ.
Liệu có phải là do lỗi của cô? Phải chăng chính cô đã đem bệnh dịch về nhà?
Cô kiểm tra lại hai cánh tay của mình một lần nữa, lảo đảo lùi ra phía sau. Trong đầu cô tràn ngập tiếng khóc thổn thức của Peony, làm cô thấy nghẹt thở.
Một dòng chữ đỏ hiện lên trên màn hình trước mắt cô, cảnh báo cô về nồng độ adrenaline trong người đang tăng quá cao. Cô chớp mắt, gạt dòng chữ đó sang một bên rồi mở một cửa sổ mới để gửi tin đi, trước khi cô kịp thay đổi quyết định.
KHẨN CẤP, BÃI PHẾ LIỆU QUẬN ĐẠI KHANH.
BỆNH LETUMOSIS.
Cô nghiến chặt răng, hai mắt khô khốc. Đầu cô đau như búa bổ, ngầm như muốn bảo đáng ra cô cũng phải rơi nước mắt, phải bật khóc giống như cô em gái bé bỏng của mình.
"Tại sao?" - Peony lắp bắp hỏi - "Em đã làm gì sai?"
"Em không làm gì sai cả." - Cinder nhẹ nhàng nói - "Đây không phải là lỗi của em."
Nhưng có lẽ là lỗi của chị.
"Em phải làm gì bây giờ?" Iko lí nhí cất giọng hỏi, nhỏ đến nỗi Cinder gần như nghe không ra.
"Ta không biết." - Cinder buồn bã trả lời - "Tàu cấp cứu đang trên đường tới."
Peony giơ tay lên quệt nước mắt trên má. Hai mắt cô bé đỏ hoe. "Chị và Iko đi đi. Nếu không sẽ bị lây bệnh mất."
Cinder bắt đầu cảm thấy chóng mặt và có sực nhận ra rằng nãy giờ mình đã nhịn thở quá lâu. Cô lùi lại thêm một bước nữa rồi hít một hơi thật sâu. "Có khi chị cũng bị nhiễm rồi. Có khi chính chị là người lây sang em. Hôm nay ở chợ có một người đã bị phát bệnh... Chị... Chị cứ nghĩ là mình ở xa như vậy sẽ không bị làm sao, nhưng... Peony, chị rất xin lỗi em."
Peony nhắm nghiền hai mắt, gục mặt vào giữa hai đầu gối. Mái tóc nâu xõa trên vai. "Em không muốn đi." Cô bé khóc nấc lên.
"Chị biết."
Đó là tất cả những gì Cinder có thể nói. Đừng sợ? Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi? Cô không thể nói dối, nhất là trước một chuyện đã quá hiển nhiên như thế này.
"Chị ước có thể làm gì đó..." - Cô ngừng lại. Tiếng còi báo động vang lên inh ỏi từ đằng xa - "Chị rất xin lỗi."
Peony giơ tay lên quệt nước mũi vào tay áo, nước mắt vẫn lã chã rơi. Vừa nghe thấy tiếng còi báo động, cô bé ngẩng vội đầu lên, môi run run, hai mắt mở to đầy hoảng loạn.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, trái tim của Cinder cũng run rẩy theo.
Không kìm được lòng, cô quỳ sụp xuống đất, vòng tay ôm Peony vào lòng. Cô mặc kệ. Nếu đã lây thì cũng lây rồi. Peony nắm chặt lấy áo chị, bật khóc nức nở.
"Chị xin lỗi."
"Chị sẽ nói gì với mẹ và chị Pearl?"
"Chị không biết." - Cinder mím chặt môi - "Chắc là... sự thật."
Miệng cô đắng nghét. Có lẽ đó là dấu hiệu biểu hiện bệnh. Có lẽ sự nôn nao trong dạ dày chính là một trong các triệu chứng. Cô nhìn xuống cánh tay đang ôm chặt lấy Peony. Vẫn không thấy có vết nổi ban nào.
Peony đẩy vội Cinder ra và lùi ra đằng sau. "Chị đi mau đi. Biết đâu chị vẫn chưa bị lây bệnh. Nếu thấy chị ở cạnh em, bọn họ sẽ mang chị đi. Chị phải rời khỏi đây ngay lập tức."
Cinder ngập ngừng do dự. Cô nghe thấy tiếng xe dừng lại từ đằng xa. Cô không muốn bỏ Peony lại đây một mình, nhưng nếu đúng là cô chưa bị nhiễm bệnh thì sao?
Cô từ từ đứng dậy.
Các ánh đèn vàng đang càng lúc càng gần.
Bàn tay phải của Cinder ướt đẫm mồ hôi dưới lớp găng tay mỏng. Hơi thở của cô mỗi lúc một nhanh.
"Peony..."
"Đi đi! Chị mau đi đi!"
Cinder lùi lại. Một bước. Hai bước. Rồi thêm một bước nữa. Cô dừng lại cúi xuống nhặt sợi dây curoa rồi di chuyển thẳng ra cổng trước. Cả chân giả lẫn chân thật đều tê dại đi, không còn cảm giác. Tiếng khóc nỉ non của Peony vẫn văng vẳng trong không khí.
Ba người máy android màu trắng toát chặn cô lại ở góc đường. Trên người họ lắp bộ cảm ứng màu vàng, đầu sơn chữ thập màu đỏ. Hai trong số đó đang đẩy theo một chiếc băng ca.
"Cô có phải là bệnh nhân letumosis không?" Một con android cất giọng đều đều hỏi, tay chìa máy quét thẻ căn cước về phía trước.
Cinder giấu vội cổ tay ra đằng sau. "Không. Là em gái tôi, Linh Peony. Con bé... Con bé ở đằng kia, bên tay trái."
Hai con android y tế lập tức đẩy bằng ca theo hướng tay cô chỉ.
"Trong vòng tiếng vừa qua, cô có tiếp xúc trực tiếp nào với nạn nhân không?" Con android còn lại hỏi.
Cinder mở miệng định trả lời nhưng chẳng hiểu sao không thốt ra được lời nào. Cảm giác tội lỗi và nỗi sợ hãi khiến ruột gan cô như đông cứng lại.
Cô hoàn toàn có thể nói dối. Hiện chưa có bằng chứng nào chứng tỏ cô nhiễm bệnh, nhưng nếu bị đưa đến khu cách ly, chắc chắn cô sẽ bị phát hiện ra.
Nhưng nếu về nhà, cô sẽ lây bệnh cho tất cả mọi người. Bà Adri. Pearl. Đám trẻ con vô tội suốt ngày hò hét, chạy đuổi nhau ầm ĩ ngoài hành lang.
Câu trả lời của cô nhỏ như một cơn gió nhẹ thoảng qua. "Có."
"Cô đã thấy có biểu hiện gì chưa?"
"Ch - chưa. Tôi không biết. Tôi chỉ cảm thấy hơi đau đầu, nhưng không... " Cô ngừng lại, không nói tiếp.
Con android tiến lại gần Cinder, vệt bánh xe in hằn trên nền đất. Theo bản năng, Cinder loạng choạng lùi ra đằng sau, nhưng nó không nói gì, vẫn lừ lừ tiến tới, cho tới khi bắp chân của Cinder va phải cái thùng gỗ mục và dừng lại. Nó giơ máy quét lên, và từ bên hông một cánh tay thứ ba từ từ tách ra - nhưng thay vào cái càng kẹp là một chiếc xi lanh.
Cinder co rúm người lại nhưng không hề chống cự, để yên cho nó nắm lấy cổ tay phải và cắm kim tiêm vào. Cô nhăn mặt nhìn thứ chất lỏng sẫm màu - gần như đã chuyển thành màu đen dưới ánh sáng vàng nhạt của con android - từ từ rút vào trong xi lanh. Trước giờ cô vốn không hề sợ kim tiêm vậy mà chẳng hiểu sao tự dưng thấy mọi thứ xung quanh đột nhiên chao đảo. Con android rút kim tiêm ra đúng lúc Cinder cũng ngồi sụp xuống thùng gỗ phía sau.
"Anh đang làm gì thế?" Cinder thì thào hỏi.
"Lấy mẫu máu xét nghiệm xem có mầm bệnh letumosis hay không." Cinder nghe thấy tiếng mô - tơ khởi động trong người con android, chốc chốc lại vang lên những tiếng bíp bíp. Ánh sáng trên đầu nó đã giảm hẳn do phải chia sẻ nguồn điện.
Cô lại nín thở, cho tới khi bảng điều khiển bật mở, buộc hai lá phổi của cô phải hoạt động trở lại.
"Thẻ căn cước." Con android chìa máy quét ra trước mặt Cinder. Một tia sáng màu đỏ quét qua cổ tay cô, kèm theo một tiếng bíp. Xong xuôi, con android cất cái máy trở lại vào trong lồng ngực rỗng.
Cinder không biết phải mất bao lâu để xác định xem cô có phải là người mang mầm bệnh hay không, rằng mọi chuyện xảy ra đều do lỗi của cô.
Có tiếng bánh xe lạch cạch vang trên nền đất. Cinder quay đầu lại và thấy Peony đang ngồi thu lu trên băng ca, hai tay ôm lấy đầu gối. Đôi mắt sưng mọng chốc chốc lại nhìn ra xung quanh, như thể đang muốn tìm đường chạy trốn. Như thể đang bị rơi vào cơn ác mộng không có lối ra.
Nhưng cô biết Peony sẽ không cố gắng chạy trốn. Trước giờ chưa từng có người nào phản kháng khi bị đưa tới khu vực cách ly.
Bốn mắt họ gặp nhau. Cinder mở miệng nhưng không thốt ra được lời nào. Cô dùng ánh mắt cầu xin một sự tha thứ.
Một nụ cười buồn nở trên đôi môi tái nhợt của Peony. Cô bé giơ một tay vẫy chào tạm biệt chị gái.
Cinder giơ tay chào lại, không ngừng tự nhủ với lòng: Đáng ra người ngồi trên băng ca phải là cô.
Cô đã từng chiến thắng số phận một lần. Cô nên là người bị đẩy trên băng ca. Cô nên là người bị đưa đến khu vực cách ly. Đáng ra phải là cô, chứ không phải Peony.
Rồi cũng sẽ tới lượt cô.
Cô mở miệng định nói với Peony rằng cô sẽ đi ngay theo sau cô bé. Rằng Peony sẽ không phải chịu cô đơn một mình. Nhưng rồi một tiếng bíp vang lên. Đã có kết quả. "Đã quét xong. Không phát hiện có mầm bệnh mang vi rút letumosis. Yêu cầu đối tượng đứng cách xa bệnh nhân bị nhiễm bệnh mét."
Cinder chớp mắt. Vừa sợ hãi vừa có chút thở phào nhẹ nhõm.
Cô không hề bị bệnh. Cô sẽ không chết.
Cô không phải đi cùng Peony.
"Chúng tôi sẽ thông báo tới gia đình về các giai đoạn tiến triển bệnh của cô Linh Peony. Cảm ơn sự hợp tác của cô."
Cinder bất lực nhìn Peony nằm xuống, cuộn tròn trên băng ca như một đứa trẻ và bị khiêng đi.