Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: tiểu ngư
????????
Vương Hi gãi gãi đầu, thật sự không thể hiểu nỗi ý nghĩ của "gà" nhà mình.
Cào xong đầu, anh ta đột nhiên phát hiện trong tay mình có hai cọng tóc rụng, hoảng sợ không thôi, không dám vò đầu nữa.
Ngư: có ngày đầu hói như chơi chú ơi????????
Hạ Thanh Xuyên nhìn thấy, hơi nhíu mi xuống, "Nhớ rõ đem mấy cọng tóc của anh đi, đừng văng lung tung trong thư phòng tôi."
Vương Hi xúc động nhịn cục tức muốn đánh chết Hạ Thanh Xuyên xuống, không phải chỉ là hai cọng tóc thôi sao, mà đến mức như vậy? Huống hồ, mấy cọng tóc này của anh ta là vì ai mà rụng?
Không đúng, nhận thấy chuyện này càng nói càng lạc đề, Vương Hi lấy lại tinh thần, lần này anh ta nhất định phải kêu Hạ Thanh Xuyên nói ra lý do.
"Thanh xuyên, cậu dù sao cũng phải nói cho tôi biết nguyên nhân đi, bằng không tôi vẫn không an tâm."
Hạ Thanh Xuyên ngồi tựa vào ghế, đầu ngã ra sau, giọng không có gì phập phồng.
"Chẳng qua chỉ là thuận miệng nói một câu mà thôi." Hạ Thanh Xuyên tùy tiện nói.
"Thuận miệng nói một câu, cậu đó là thuận miệng một câu sao?" Vương Hi sợ hãi rống ra tiếng, trừng mắt to nhìn chằm chằm vào Hạ Thanh Xuyên.
Anh ta đã sớm theo dõi cái bài đăng kia của hắn nhìn muốn nát, đem từng chữ soi tỉ mỉ, cho dù trình độ ngữ văn của anh ta chỉ ở mức tiểu học, nhưng cũng nhìn ra được trong đó không chút nào che dấu ẩn ý gì.
Hạ Thanh Xuyên nhắm mắt, hàng lông mi dài ở trong mắt hắn chứa một mảnh bóng tối.
"Cô bé này rất có linh khí, kĩ thuật diễn không tồi, quả thật không có đi cửa sau. Chỉ thuận miệng làm sáng tỏ một chút, đối với đoàn phim cũng mới có lợi."
Hơn nữa, hắn từ trong ánh mắt cô không nhìn thấy âm mưu, mục đích hay ɖu͙ƈ vọng gì.
Hắn tin tưởng đó không phải là giả vờ, hắn ở giới giải trí nhiều năm như vậy, đã sớm nhìn ra được đó là thật sự hay chỉ là giả vờ.
"Được rồi." Vương Hi còn nghi ngờ nhìn Hạ Thanh Xuyên liếc mắt một cái, quả thật không nhìn ra khác thường, chỉ có thể chấp nhận lý do này của hắn.
"Bất quá, cậu về sau vạn lần không thể lập lại những chuyện như ngày hôm nay, bằng không tôi sớm muộn gì cũng trọc đầu bởi vì cậu."
Hạ Thanh Xuyên cười khẽ, "Không có tôi anh vẫn trọc đầu đấy thôi."
"Tôi không thèm nhìn mặt cậu nữa."
Tuy rằng đây là sự thật, nhưng anh ta là người đại diện của hắn, hắn không thể nào an ủi anh ta được một chút sao? Vương Hi tức giận xoay người.
Vì cái gì tóc của Hạ Thanh Xuyên tốt như vậy? Vương Hi oán hận nghĩ đến.
Hạ Thanh Xuyên xem sách xong, lên trêи mạng tìm mấy bộ phim điện ảnh lúc trước Lâu Anh diễn mở ra xem.
Đây là thói quen của hắn, sau khi biết diễn viên sẽ hợp tác, hắn sẽ tìm những bộ phim trước kia của người đó để xem, từ đó biết được kĩ thuật diễn của đối phương.
Lâu Anh mới xuất đạo hai năm, ngoại trừ bộ phim đầu tiên là phim truyền hình, còn lại đều là điện ảnh, dù sao điện ảnh lại càng cần kĩ thuật diễn.
Cô diễn qua ba bộ điện ảnh, hai bộ nữ ba, một bộ nữ hai, còn không có một vai là nữ chính.
Hơn nữa đều là loại phim văn nghệ, độ hot cũng không lớn, khó trách không có bao nhiêu nhân biết cô.
Nhưng đây cũng không gây trở ngại cho Hạ Thanh Xuyên, hắn bắt đầu nghiêm túc quan sát.
Phim điện ảnh: mọi người chịu khó nhìn qua ảnh nha hơi bị dài nên mình chụp cho chắc kèo^^
Bởi vì Hạ Thanh Xuyên lên tiếng, thế cục trêи mạng bắt đầu chuyển biến ngược lại.
Cuối cùng, hai video thử kính được thả ra, lời đồn hoàn toàn được làm sáng tỏ.
Ku ku ku số một: Tuy rằng tôi không hiểu gì về kĩ thuật diễn, nhưng khi tôi xem, đoạn video này thấy Lâu Anh diễn rất tự nhiên.
Judge: Chỉ có tôi cảm thấy Lâu Anh rất xinh đẹp sao? Khó trách đạo diễn tuyển cô ấy, khuôn mặt này, tuyệt đối xứng đôi với danh xưng họa thủy này.
Ăn dưa ăn dưa: Tôi cũng hiểu được mà Lâu Anh càng giống tiểu mỹ nhân Họa Quốc ai...
Lúc này, fan của Lâm Tinh Ngữ đều im lặng như đà điểu, không dám trở ra nhảy nhót.
Đã nháo thành như vậy, tuy không có tạo thành tổn thương thật sự cho Lâm Tinh Ngữ, nhưng đã phá hoại duyên với người qua đường là khẳng định, fan hành động vì thần tượng mà sức cùng lực kiệt.
Thậm chí còn có người còn đối đầu với Lâm Tinh Ngữ, cũng đang âm thầm thêm dầu vào lửa, nhờ chuyện lần này dẫm đạp cô ta
Lâm Tinh Ngữ nhìn bình luận trêи mạng, gần như muốn ném điện thoại di động bay ra ngoài.
Hừ, sớm muộn gì có một ngày, cô ta sẽ đánh xuống một đòn làm hòa tỉ số thôi.
Trêи mạng hướng gió thay đổi, lời đồn tự sụp đổ, Hàn Thời Hân cũng yên tâm.
Tuy nói đã trải qua một trận phong ba, rốt cuộc cũng có thu hoạch.
Fan của Lâu Anh, lúc phía trước chỉ có hai ba con mèo nhỏ bây giờ tăng vọt gấp mười lần.
Chờ bộ điện ảnh quay xong, nhân khí của cô tuyệt đối sẽ thăng vài bậc.
Một tháng kế tiếp, ngoài luyện nhảy, Lâu Anh đem thời gian rảnh rỗi mình có để nghiên cứu kịch bản.
Đây là bộ phim lớn nhất từ trước tới giờ của cô, chỉ là lịch trình không đủ, tiến bộ quá ít, sợ rằng bản thân cuối cùng diễn không ra được sự giải thoát lại không gây ra mâu thuẫn tâm lý của Tân Vân.
Vì thế, mấy ngày nay, cô xem rất nhiều phim thể loại lừa đảo.
Khiến cho cả người tâm tình đều có chút buồn bực, Hàn Thời Hân nhìn thấy, còn hoảng sợ, nghĩ đến cô sẽ làm ra chuyện gì.
"Chị Hàn, em chính là xem mấy bộ phim lừa đảo, thử đem chính mình nhập vào, chị yên tâm." Lâu Anh có điểm bất đắc dĩ, chị Hàn thật sự ngạc nhiên.
"Vài ngày không thấy, em còn tưởng rằng chị sẽ ngạc nhiên." Nghe vậy, Hàn Thời Hân quả nhiên thả lỏng mày, "Quần áo đều sắp xếp cả đi, chúng ta phải ra sân bay."
"Lam Lam đã muốn giúp em sắp xếp hết rồi, chị Hàn chị không cần lo lắng, chúng ta xuất phát đi." Lâu Anh đẩy bả vai Hàn Thời Hân đi về phía ngoài cửa.
Lúc cô chưa bước vào giới giải trí Lam Lam chính là trợ lý sinh hoạt của cô, quen thuộc sở thích của cô, làm việc đều ổn thỏa, cô không có gì phải lo lắng.
Một hàng năm người đến Hoành thành, khi đến khách sạn đã là buổi chiều.
Nghỉ ngơi một chút, bọn họ liền chạy tới địa điểm liên hoan.
Lâu Anh vừa đến, đạo diễn liền nhiệt tình đứng dậy, tiếp đón cô ngồi vào ghế bên cạnh mình.
Đây cũng là quy tắc bất thành văn, bên cạnh đạo diễn là chỗ ngồi của nam nữ chính.
Về phần Hàn Thời Hân, sẽ ngồi bên cạnh nhà làm phim Du Khánh.
"Anh Anh, tôi về sau có thể gọi cô như vậy đi." Đạo diễn cười nói.
"Được, mọi người đều có thể gọi tôi như vậy." Lâu Anh gật đầu cười nói.
"Cám ơn đạo diễn lúc trước đã giúp đỡ, nếu không có ngài, lời đồn này còn không biết còn truyền bao lâu đâu!" Lâu Anh nhu thuận lại chân thành nói lời cảm ơn đạo diễn.
La đạo nhìn bộ dạng ngoan ngoãn mềm mại của cô, đột nhiên nghĩ đến bản thân nếu có một đứa con gái nhu thuận như vậy, khẳng định luyến tiếc không muốn cô chịu một chút ủy khuất.
"Cô bằng thực lực mới lấy được nhân vật, dựa vào cái gì lại bị người khác nói ra nói vào." La đạo bĩu môi, hiển nhiên đối với ai đó "Người khác" vô cùng chướng mắt.
"Thật ngại, tôi đến trễ." Cửa truyền đến một giọng nói chứa đầy từ tính.
Mọi người bị giọng nói này hấp dẫn nhìn qua, là Hạ Thanh Xuyên đến.
Lâu Anh nghe được lời mà hắn nói, theo bản năng xem đồng hồ, bất quá chỉ muộn năm sáu phút mà thôi.
Lấy già vị của hắn, cho dù đến muộn nửa tiếng cũng sẽ không có ai nói cái gì.
"Không muộn, vừa mới nhập tiệc thôi, đến, lại đây ngồi." La đạo dẫn đầu mở miệng, thu xếp Hạ Thanh Xuyên ngồi vào bên cạnh mình.
Hạ Thanh Xuyên vừa vào cửa, giống như toàn bộ phòng đều sáng lên không ít.
Ban đầu nhóm diễn viễn bàn chuyện ăn uống cũng không tự giác mà im lặng, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng nhẹ lại.
Có người vụng trộm liếc nhìn Hạ Thanh Xuyên, lớn mật chút thì trực tiếp theo dõi hắn.
Hạ Thanh Xuyên vẻ mặt tự nhiên đi đến vị trí ngồi của mình, đối với ánh mắt chung quanh, hắn đã sớm quen rồi.
"Thanh xuyên, đây là Anh Anh, cậu làm quen đi." La đạo giới thiệu với Hạ Thanh Xuyên, tiếp theo, ông ấy lại chuyển hướng Lâu Anh, "Anh Anh, đây là thanh xuyên, cô hẳn là cũng biết cậu ta, tôi liền không nói nhiều."
"Chào cô." Hạ Thanh Xuyên chủ động vươn tay, tỏ thải độ bạn bè với Lâu Anh.
Hết chương
•//.
Đôi lời của editor:
-Không phải tui cắt chương nhai bớt đâu nhen mà tại chương này chỉ hơn từ thôi!!!(●"ω`●)
- Nếu chương này mọi người thấy có gì đó lạ lạ thì là do ngư thêm ít mắn dặm ít muối zo í: