Edit: Tiểu Ngư
Lâu Anh không ngờ rằng anh sẽ đưa ra yêu cầu này, lập tức hóa đá ngay tại chỗ.
Anh ấy chắc chắn là cố ý, khi nãy mua đồ uống, cô rõ ràng hỏi đã hỏi anh ấy có muốn không, anh ấy nói không cần.
Hạ Thanh Xuyên không hề che giấu “Tâm cơ” của mình, trước vẻ mặt kinh ngạc của cô gái nhỏ, hắn nắm lấy tay cô đưa đồ uống đến trước mặt mình, hơi cúi đầu uống một ngụm, khi nuốt, yết hầu lăn lộn, rất gợi cảm và quyến rũ.
Lâu Anh ngơ ngác nhìn động tác của anh, hoàn toàn không có ý nghĩ phản kháng, có thể nói, dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô không muốn phản kháng.
Rạp chiếu phim ánh sáng mờ ảo, nhưng hai người cách rất gần, Lâu Anh có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt và ánh sáng trong mắt anh.
Lâu Anh cảm thấy trên mặt có hơi nóng, tuyệt đối là vì trong phòng quá ấm, không phải bởi vì ngại ngùng.
“Rất ngọt.” Hạ Thanh Xuyên thấp giọng đánh giá, đôi mắt lại nhìn vào mặt cô.
Nước trái cây ngọt, người, càng ngọt hơn.
Giọng nói của anh ấy rất tuyệt, fans đều nói rất đáng tiếc khi anh không phát triển theo con đường âm nhạc.
Lâu Anh vốn dĩ đã quen, nhưng hiện tại cô bị trêu đến tim đập nhanh, hai má đỏ bừng.
“Anh…… Anh……” Lâu Anh “Anh” một lúc lâu, nhưng cô không biết nên nói gì.
Nói anh đang giở trò lưu manh sao? Có vẻ còn chưa tới nông nỗi giở trò lưu manh. Nhưng rõ ràng anh đã cố ý, lên kế hoạch từ sớm rồi.
Hạ Thanh Xuyên thấy dáng vẻ này của cô thực sự rất đáng yêu, nhịn không được chọc vào má cô, vừa non vừa mềm, giống như dùng một chút lực là có thể chọc thủng, thật sự là một cô gái làm bằng nước.
Lâu Anh lại trừng mắt liếc nhìn anh. Vị Hạ lão sư hiền lành của ngày trước đã biến mất, người trước mắt này vẫn luôn muốn bắt nạt cô.
Đôi mắt to lung linh sáng hơn cả ngôi sao trên bầu trời, và trong veo tựa như mặt trăng trên hồ.
Tình cảm của cô là một tờ giấy trắng, để anh tùy ý vẽ lên đó một bức lộng lẫy đầy màu sắc.
Khi cô nghĩ đến đây, trong ngực tràn ngập niềm vui mãnh liệt, gấp không chờ nổi muốn tìm cái gì đó để phát tiết.
Nhưng người cố tình khởi xướng này, lại không nhận ra nguy hiểm đang đến gần, vẫn đang bực hắn chọc mình, trợn mắt nhìn hắn.
Hạ Thanh Xuyên thật sự không thể chịu được mê hoặc như vậy, hắn cúi người hôn lên mắt cô.
Lâu Anh lại hóa đá, cô hoàn toàn không ngờ anh lại đột nhiên dùng chiêu này.
Đôi mắt nhắm chặt, không dám nhìn dáng vẻ hiện tại của anh.
Tay cầm ly nước trái cây vẫn bị anh nắm, một tay còn lại anh nhẹ nhàng đặt trên vai cô khống chế không cho cô lùi ra sau.
Lúc này Hạ Thanh Xuyên mới phát hiện, những đụng chạm đơn giản chẳng thể không thỏa mãn được hắn, hắn chỉ nghĩ muốn nhiều hơn, muốn hôn cô, không phải sự thân mật trong trò chơi của con nít.
Tuy nhiên, nhận thấy được cơ thể cứng ngắc của cô, cuối cùng hắn vẫn không tiếp tục nữa.
Cô gái nhỏ không quen với việc trở nên quá mức thân mật ngay lập tức, một chút thân mật cũng có thể khiến cô ấy trở tay không kịp.
“Sao lại dễ xấu hổ như vậy.” Hắn không rời khỏi cô, thấp giọng trêu chọc vào mắt cô.
Khi anh nói chuyện hơi thở phả vào mặt cô, ấm áp, mang theo hơi thở nam tính đặc trưng của anh, trong đó còn trộn với sự tươi mát của cỏ cây.
Lâu Anh chưa bao giờ cảm thấy năm giác quan của mình nhạy bén như vậy, cô nhắm mắt lại nhìn không thấy, nhưng khứu giác, thính giác và xúc giác càng thêm mẫn cảm, giúp phóng đại giọng nói của anh, độ ấm của anh, hơi thở của anh.
“Anh sẽ bắt nạt tôi.” Lâu Anh lên án nói.
“Chỉ bắt nạt mình em.” Trong mắt Hạ Thanh Xuyên cất chứa lưu luyến vô hạn, chỉ tiếc hiện tại Lâu Anh nhắm mắt nên không thấy được.
Từ trước đến nay, hắn chỉ muốn bắt nạt mình cô.
Sau một thời gian náo loạn, thì bộ phim đã chiếu được một nửa, Hạ Thanh Xuyên dỗ dành cô rất lâu, mới dỗ được Lâu Anh ra khỏi trạng thái đà điểu.
Tuy nhiên, cô không chịu nói chuyện với hắn, chỉ tập trung xem phim.
Bộ phim này nói về một đôi nam nữ thanh niên, bọn họ gặp nhau và yêu nhau trong kỳ nghỉ hè, nhưng gia đình nữ chính không đồng ý, bị ba mẹ bắt về nhà, và cắt đứt liên hệ với nam chính.
Nam chủ viết rất nhiều lá thư cho nữ chính, nhưng đều bị ba mẹ nữ chính tiêu hủy, nam chính không nhận được bất kỳ hồi âm nào, nhưng anh ấy không từ bỏ như vậy.
Sau đó, anh mua một căn nhà và trang trí nó theo những gì bọn họ từng ước mơ trước đây.
Một ngày nào đó ở sau này, nữ chính tình cờ đi ngang và thấy căn nhà, cuối cùng gặp lại nam chính.
Toàn bộ câu chuyện tương đối nhỏ và tươi mát, nhưng nam nữ diễn viên có kỹ thuật diễn tốt, thể hiện tình yêu trong sáng một cách trọn vẹn nhất.
Không có đau thương, không có tình yêu tam giác tứ giác cẩu huyết, nhưng tình cảm tình lại đặc biệt cảm động.
Mọi người đều biết tình yêu rung động đến đấy lòng là như thế nào, nhưng họ không biết, sự bảo vệ và chờ đợi thầm lặng còn đáng quý hơn.
Lâu Anh hơi cảm động, vì dưới tình huống kiên trì mà không biết có được đáp lại không, một mình đi thực hiện ước mơ của hai người.
Hạ Thanh Xuyên hình như có dự cảm, nghiêng đầu nhìn về phía cô, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt không thể rơi trên khóe mắt cô.
“Nếu tôi gặp phải tình huống như nam chính, tôi cũng sẽ chờ đợi.” Không phải là cảm giác sau khi xem phim, những lời này của hắn giống như lời hứa hẹn hơn.
Đồng tử đen nhánh của Lâu Anh hơi mở rộng, kinh ngạc với lời nói của anh, đồng thời trong lòng cô có chút chua xót.
“Em không cần anh chờ lâu như vậy.” Không nghĩ nhiều, Lâu Anh tự nhiên nói ra những gì trong lòng.
Lời vừa nói ra, cô ngẩn người, ý thức được lời nói của mình có vẻ giống như một lời tỏ tình.
Hạ Thanh Xuyên nở một nụ cười rực rỡ trên khuôn mặt, cười đến không nhịn được, hoàn toàn đem lộ ra vui mừng trước mặt cô.