Hạ Thanh Xuyên chưa bao giờ cảm thấy một năm nào khó khăn như năm nay, gần như anh sống một ngày bằng một năm.
Mãi cho đến ngày thứ ba, Lâu Anh mới có thời gian ra ngoài.
Lần này, cô không cần người khác che chắn, chỉ là bị Lâu Minh yêu cầu mang theo bảo tiêu.
Hạ Thanh Xuyên đã sớm xử lý tốt mọi việc và chờ ngày này, tuyệt đối sẽ không để bất kì kẻ nào quấy rầy mình.
Lâu Anh vừa xuống xe thì đã nhìn thấy Hạ Thanh Xuyên đang đứng ở ven đường, cô vừa nhìn thấy anh liền chạy chậm qua chỗ anh, anh cũng đi nhanh về phía cô, một tay đem người ôm vào lòng.
Lúc này, anh thực sự cảm nhận được cô, nỗi bất an trong lòng cuối cùng cũng biến mất.
Lâu Anh nghĩ đến phía sau mình còn có bảo tiêu, cô hơi ngại ngùng, nhẹ nhàng đẩy anh ra, “Hạ lão sư?”
Hạ Thanh Xuyên hiểu ý cô muốn nói, buông người ra, nắm tay cô đi vào trong nhà.
Nơi này là câu lạc bộ tư nhân, vì không muốn bị quấy rầy, anh đã sớm nhờ người dọn dẹp nơi này, anh không gọi, người phục vụ sẽ không tùy tiện đến đây, lúc này chỉ có hai người bọn họ.
Hạ Thanh Xuyên vẫn luôn kéo Lâu Anh vào trong, cô không biết mình muốn làm gì, nhưng cô không lo lắng, dù sao anh ấy sẽ không làm thương tổn cô.
Đi vào trong nhà, xung quanh không có ai, Hạ Thanh Xuyên cuối cùng cũng không kìm nén được nữa, một tay đè Lâu Anh vào tường và cúi người hôn xuống.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô đã muốn làm như vậy, chỉ là bận tâm có người bên ngoài.
Lâu Anh không ngờ anh sẽ đột ngột dùng chiêu này, cô không kịp phản ứng trong nhất thời, đôi mắt mở to, còn có một chút mê mang.
Cảm giác được sự ấm áp trên môi và hơi thở nóng rực truyền đến, cô mới hiểu tình huống hiện tại của hai người.
Áp lực trong nhiều ngày, mặc kệ là tâm lý hay cơ thể, Hạ Thanh Xuyên đều rất muốn được gần gũi hơn với Lâu Anh.
Lý trí nói anh phải từ từ, ôn nhu chút, đừng dọa cô gái nhỏ sợ, tình cảm thì anh không khống chế được.
Khác với những lần trước chỉ lướt qua rồi ngừng, nụ hôn lần này, vừa mãnh liệt vừa cuồng nhiệt.
Người anh kề sát vào người cô, một tay ôm eo cô, tay còn lại lót ở ót cô thuận tiện cố định đầu cô không cho cô có cơ hội chạy trốn.
Lâu Anh hoàn toàn không có kinh nghiệm đối phó với tình huống này, chỉ có thể cứng đờ cơ thể đứng tại chỗ.
Cô lờ mờ cảm nhận được bầu không khí có vài phần nguy hiểm, nhưng cô không cách nào nhúc nhích.
Hạ Thanh Xuyên gặm cắn đôi môi mềm mại của cô một lúc, dần dần không thỏa mãn với sự đụng chạm bên ngoài.
Trên khuôn mặt xa cách giờ đây tràn đầy dục vọng, gương mặt lạnh lùng như ngọc thường ngày, hiện tại đã có chút đỏ nhạt của dục vọng.
Trên mặt của Lâu Anh cũng rất đỏ, chẳng qua là xấu hổ, cô không ngờ vừa gặp mặt anh lại như vậy.
Hơi thở đan xen vào nhau, bầu không khí giữa hai người càng thêm ái muội, không khí tựa như biến thành màu hồng phấn.
Hạ Thanh Xuyên nhìn cô gái nhỏ trước mặt, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, dáng vẻ rất ngoan ngoãn, giống như có thể bị anh tùy ý bắt nạt.
Một chút lý trí bị ăn mòn, dù sao thì tình cảm cũng chiếm ưu thế.
Anh đưa chiếc lưỡi linh hoạt của mình, cạy cánh môi cô ra, sau đó đến hàm răng, cuối cùng là chơi đùa với một người bạn khác.
Lâu Anh hoàn toàn không có phòng bị, không ngờ anh lại hôn sâu như vậy, cô ngốc tại chỗ, quên luôn cả thở.
Qua một lát, cô mới nhận ra mình đang làm gì, bắt đầu hơi giãy giụa.
Sức lực của cô vốn rất yếu, còn bị hôn một lúc lâu, cơ thể có chút nhũn ra, lực đẩy giống như một con mèo, hoàn toàn không lay động được Hạ Thanh Xuyên.
Hạ Thanh Xuyên hôn cô rất sâu, tuy rằng cảm giác được cô phản kháng, nhưng anh không bận tâm, chỉ đem người ôm chặt hơn.
Lâu Anh cảm giác hơi thở của mình bị anh đoạt lấy, sắp thở không nỗi, tay chân nhũn ra, nếu không phải bị anh ôm lấy, không chừng cô đã xụi lơ xuống.
Cuối cùng, Lâu Anh cảm thấy mình thật sự thở không được, không thể nhịn được nắm lấy quần áo của anh.
Lúc này Hạ Thanh Xuyên mới tỉnh dậy khỏi giấc mơ, rời khỏi môi của cô.
Sức hút của cô đối với anh quá lớn, cho nên khiến anh quên kiềm chế.
Lâu Anh nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trông có chút khẩn trương và sợ hãi.
Xem ra anh vẫn dọa người ta sợ rồi.
“Anh Anh, anh nhớ em nhiều lắm.” Hạ Thanh Xuyên cúi người thì thầm vào tai cô.
Giọng nói của anh mang theo khàn khàn và dục vọng, hơi thở nóng rực phả vào tai Lâu Anh, khiến cô lại run rẩy.
Lâu Anh thật sự không biết nên đối mặt với anh thế nào, dứt khoát nhắm mắt làm chim cút.
Hạ Thanh Xuyên một tay bế người lên.
Đột nhiên cơ thể bay lên không trung, Lâu Anh ôm cổ anh theo bản năng tránh để mình bị ngã.
Anh ôm cô vào phòng riêng, nhưng không buông người ra, mà trực tiếp ôm người đặt lên đùi mình.
“Anh rất nhớ em, em có nhớ anh không?”
Lâu Anh đương nhiên là đang suy nghĩ, chỉ là nhớ tới vừa rồi cô bị anh bắt nạt như vậy, cô tâm khẩu bất nhất nói: “Không nhớ.”
Tâm khẩu bất nhất: miệng nói và trong lòng không giống nhau
Nói xong, cô cố tình quay đầu đi chỗ khác không nhìn anh.
Mặc dù Hạ Thanh Xuyên biết cô đang giận dỗi mới nói như vậy, nhưng trong lòng anh vẫn buồn.
“Thật sự không nhớ?” Anh nhíu mí mắt, đôi mắt trở nên hẹp dài, ánh mắt cũng trở nên nguy hiểm.
Lâu Anh đã nhận ra lời uy hiếp của anh, nhưng cô không muốn nhượng bộ, kiên cường nói: “Không nhớ.”
Hạ Thanh Xuyên mỉm cười, không tức giận, một tay xoa đầu cô không để cho cô nhúc nhích, một bên hôn lên lần nữa.
Lâu Anh cố gắng giãy giụa, bị hôn đến sóng nước lóng lánh.
“Em có suy nghĩ lại không?” Hạ Thanh Xuyên hỏi lại.
Anh ất sẽ bắt nạt cô. Lâu Anh nghĩ, cô giãy giụa muốn từ trên đùi anh đi xuống.
“Đừng nhúc nhích.”
Lâu Anh không nghe, cô không muốn ở bên cạnh anh và tiếp tục bị bắt nạt, cô tăng lực giãy giụa lên.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói của Hạ Thanh Xuyên đã thay đổi âm điệu, khàn khàn đến mức đáng sợ.
Bây giờ, Lâu Anh thật sự không dám cử động. Bởi vì, cô cảm nhận được…… Sự thay đổi trên cơ thể anh.
Hạ Thanh Xuyên cũng không muốn như vậy, chỉ là, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, cô ấy là người con gái mình khao khát, còn tiếp tục nhích tới nhích lui trêu chọc anh, anh thật sự rất khó để không có phản ứng.
Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp. Nguồn: leosansutu
Lâu Anh cứng đờ người, cả người đều không dễ chịu, thấp giọng giận mắng một câu “Lưu manh.”
Hạ Thanh Xuyên không chỉ không xấu hổ, ngược lại còn hỏi cô: “Vừa mới anh đã kêu em đừng nhúc nhích, là ai tiếp tục nhúc nhích? Ai mới là kẻ đầu sỏ gây tội?”
Lâu Anh nói không được gì, rốt cuộc, vừa rồi anh có nhắc nhở cô.
“Nhưng mà…… Ai kêu anh bắt nạt em như vậy.” Cô vùi đầu vào cổ anh, không dám nhìn mặt anh.
Diễn biến lần trước đã nằm ngoài dự kiến của cô, lần này càng khiến cô không biết làm sao.
Sự phát triển của hai người quá nhanh, nhanh đến mức khiến cô bất an.
Hạ Thanh Xuyên bất giác thở dài một tiếng, cô gái nhỏ không biết, khi yêu đương, đàn ông và phụ nữ có những suy nghĩ hoàn toàn khác nhau.
“Đây là bắt nạt?” Hạ Thanh Xuyên hỏi.
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Hạ Thanh Xuyên nghe được câu trả lời của cô, khẽ cười một chút, “‘ Bắt nạt’ như vậy, sau này còn nhiều lắm đó!” Thậm chí còn có phần quá mức.
Lâu Anh nắm đôi bàn tay trắng như phấn của cô lại nhẹ đấm vào bờ vai của anh, “Anh còn không đứng đắn như vậy, em sẽ không nói chuyện với anh nữa.”
“Anh có chỗ nào không đứng đắn, em nói anh nghe xem.” Hạ Thanh Xuyên lấy một lọn tóc của cô vào giữa các ngón tay để thưởng thức.
“Chỗ nào cũng không đứng đắn hết.”