Edit: Tiểu Ngư
Cuối cùng, Hạ Thanh Xuyên vẫn trả lại điện thoại cho cô, bởi vì màn hình đã tắt, không thể xem được gì trừ khi cô không mở khóa.
“Đem những tấm ảnh em vừa chụp gửi cho anh xem đi.”
Vừa rồi tâm trí anh chủ yếu đặt trên lưng ngựa, nhưng anh không phải là không biết động tác của cô, anh quá nhạy cảm với máy ảnh, sao có thể không phát hiện ra động tác nhỏ của cô.
“Anh muốn tấm nào?” Lâu Anh mở album ra.
Hạ Thanh Xuyên không xem kỹ ảnh của mình, ngược lại lướt xuống, xem ảnh mà cô đã chụp trước đó.
Những bức ảnh gần đây là của cô ấy và gia đình cô ấy, còn có ảnh của cô ấy và bạn thân của cô ấy, trước đó nữa là ảnh một số loài hoa và cây cối, và một số ảnh phong cảnh.
Chỉ cần nhìn ảnh, là có thể nhìn ra người chụp những bức ảnh này là một cô gái yêu đời, có thể phát hiện cái đẹp.
“Anh không phải đang muốn ảnh chụp sao, sao anh lại lật xuống dưới.”
“Anh muốn xem coi lúc trước em có chụp lén anh hay không.” Hạ Thanh Xuyên vốn dĩ chỉ tùy tiện nói đùa một câu, anh có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy sắc mặt lo lắng của cô gái nhỏ.
“Chẳng lẽ thật sự chụp sao?” Anh lộ ra vẻ trêu chọc.
Lâu Anh thật sự đã chụp anh, lúc này bị chọc phá, cô không đến mức thẹn quá thành giận, nhưng rất ngại, làm như cô rất hoa si anh lắm vậy.
Hạ Thanh Xuyên tiếp tục lướt xuống dưới, quả nhiên không bao lâu đã thấy những bức ảnh trước đây của mình.
Ảnh chụp không nhiều lắm, chủ yếu là khi anh đang diễn.
Có bộ dạng thiếu niên mạnh mẽ và hào hiệp ở đoạn đầu, cũng có bộ dạng độc đoán và trầm ổn ở đoạn sau.
Tuy nhiên, đây là anh trong phim, không phải anh thật.
“Anh đã xem di động của em rồi, em cũng phải xem của anh.” Lâu Anh cảm thấy, như vậy mới công bằng.
Còn may ngoại trừ những bức ảnh này trong di động của cô, còn lại đều rất bình thường.
“Được.” Hạ Thanh Xuyên lấy di động của mình ra, không trực tiếp mở album, mà chuyển đến cài đặt.
Sau đó anh nắm lấy tay của Lâu Anh, lưu dấu vân tay của cô lại.
“Sau này em muốn xem thì cứ xem, hoan nghênh đến kiểm tra.” Giọng điệu của anh bắt đầu trở nên không đứng đắn.
Lâu Anh bị anh nhìn đến mặt đỏ, anh ấy nói “Kiểm tra”, làm như bọn họ hiện tại là vợ chồng vậy.
Cô giả vờ không nghe thấy nhấn mở album của anh, vừa nhìn, đã choáng váng cả người.
Trong album của anh, hầu hết là ảnh của cô.
Có một số là anh chụp, còn lại là download từ nơi khác.
Đột nhiên, Lâu Anh cảm giác có dòng nước ấm chảy trong lòng.
Bức ảnh sớm nhất là khi cô còn trong đoàn phim, có dáng vẻ cô xem kịch bản, dáng vẻ nghiêm túc đóng phim của cô, dáng vẻ khi cô cười nói với người khác, về sau càng ngày càng nhiều.
“Em không biết anh chụp khi nào.”
“Giờ thì em đã biết.”
Hạ Thanh Xuyên không biết vì sao lúc ấy mình chụp nhiều ảnh như vậy, chỉ là chụp theo ý của trái tim mình.
Có khả năng, khi đó anh đã thích cô gái nhỏ, cho nên mới làm như vậy.
“Tại sao lúc đó anh lại chụp những bức ảnh này?” Lâu Anh cảm thấy khó xử sau khi hỏi xong câu này.
Trong tình huống bình thường, đương nhiên chỉ có thích đối phương mới có thể làm như vậy!
“Em nói tại sao anh muốn chụp.” Hạ Thanh Xuyên cố ý ghé vào tai của cô, giọng nói từ tính xen lẫn mất tiếng nhè nhẹ.
“Em, em không phải con giun trong bụng anh, làm sao, làm sao em biết.” Lâu Anh nói lắp bắp.
Dưới ánh mắt tập trung của anh, cô không nhịn được thẹn thùng, chớp chớp mắt, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, kết hợp với làn da trắng sứ tinh tế của cô, thật giống như một đóa bách hợp, khiến người ta trìu mến.
Ánh mắt Hạ Thanh Xuyên lập tức trở nên nguy hiểm.
Ở bên cô, hắn không nhịn được muốn trêu chọc cô, không thể nhịn được muốn đến gần cô hơn; chờ đến khi anh vừa ôm vừa hôn, anh càng muốn nhiều hơn nữa, thật là…… Tự mình chuốc lấy phiền muộn.
Nhưng cố tình thay cô lại không có một chút cảm giác nguy hiểm nào, cũng không ý thức được hành động vô tình của mình sẽ khiến anh bị trêu chọc đến mức nào.
Anh thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô nàng như vậy, cảm thấy cứ như vậy buông tha thật sự đáng tiếc, anh cúi người in lên môi cô.
Lâu Anh không ngờ anh lại dùng chiêu này, cô mở to hai mắt ngạc nhiên, “Anh……”
Lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng, thì đã bị anh lấp kín.
Vốn dĩ Hạ Thanh Xuyên chỉ định lướt qua rồi ngừng, nhưng lúc này cô lại mở miệng, khiến anh thuận thế hôn sâu hơn.
Cũng may anh còn nhớ rõ đây không phải là không gian riêng tư của hai người, chỉ hôn một lát rồi rời khỏi.
“Bây giờ em đã biết chưa?” Anh rời khỏi môi cô, nhưng không buông người ra.
Chỉ sau một lát, Lâu Anh đã hơi hụt hơi, hiện tại cô vẫn đang thở dốc, lồng ngực phập phồng mạnh, tim đập “Phanh phanh phanh” không ngừng, không biết là vì thiếu oxy hay là lo lắng và thẹn thùng.
Chờ khi hai người bình phục lại, không khí mới trở lại bình thường, Lâu Anh nhớ đến vừa rồi có một con mèo trong bức ảnh.
“Đó là mèo nhà anh ư? Nó béo ghê.” Trông nó như một cục thịt.
Ở nửa câu cuối, Lâu Anh không mặt mũi nói, vẫn để chút thể diện cho con mèo.
“Ba mẹ anh nhặt nó về nuôi, mỗi ngày chỉ biết ăn và ngủ, nên nó mới mập như vậy.”
“Có phải em cảm thấy nó giống heo không.” Hạ Thanh Xuyên một chút không quan tâm đến mặt mũi của quả quất nhỏ nhà mình.
“Còn ổn.” Lâu Anh nói hai từ này trái với lương tâm.
Đây có lẽ là con mèo được người mẹ nuôi trong truyền thuyết?
Có một kiểu đói, khiến mẹ bạn cảm thấy nó đang đói.
“Em thích động vật nhỏ không?” Hạ Thanh Xuyên hỏi.
“Thích.” Lâu Anh có hơi tiếc nuối nói, “Nhưng khi còn nhỏ em bị dị ứng với lông động vật, nên gia đình em chưa bao giờ nuôi thú cưng.”
“Vậy hiện tại, thì sao?”
“Tốt hơn rất nhiều, nếu nó tắm rửa sạch sẽ thì không sao.”
“Vậy sau này chúng ta có thể cùng nhau nuôi, em thích mèo hay chó, hay là loài khác?”
“Đều thích, nhưng em có hơi sợ chó.”
“Vì sao? Lúc trước có chuyện gì xảy ra với em sao?” Hạ Thanh Xuyên nói với giọng nhẹ nhàng, khiến cho người nghe cảm thấy an toàn.
“Khi em năm sáu tuổi đến nhà người khác chơi, nhà họ nuôi một con chó, khi đó em ở trong hoa viên, nó nhìn thấy em liền chạy lại, em đã rất sợ.”
Đừng nói mình Lâu Anh, Lâu Minh càng bị dọa chết khiếp, cũng may con chó kia không cắn người, nó chỉ bổ nhào lên người cô liếm mà thôi.
Người chủ vội vàng xin lỗi khi biết chuyện, nói là chú chó quá thích cô nên mới dùng cách này biểu đạt ý thích của mình.
Tuy nhiên, kể từ đó về sau, Lâu Anh nhìn thấy chó liền sợ hãi, gia đình cô cũng bị dọa không nhẹ, sau này cũng không cho nuôi chó.
“Sau này đừng sợ, có anh ở đây.”
Nguyên văn là 有我在 nên mới có từ ở câu sau.
Có anh ở đây, ba từ này khiến người nghe được cảm thấy an tâm, đặc biệt là từ trong miệng anh nói ra, càng tràn đầy cảm giác an toàn.
“Vâng, em không sợ.”
“Sau này chúng ta sẽ không nuôi chó, nên nuôi mèo!”
“Được.” Lâu Anh gật đầu, qua vài giây cô mới nhận ra mình giống như đã đồng ý quá qua loa, cảm giác chủ đề của bọn họ đã đi đến tương lai luôn rồi.
Hạ Thanh Xuyên đã thành công khi nghe lời nói của cô gái nhỏ, trong mắt đầy sung sướng.
“Đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm?” Hạ Thanh Xuyên nhìn thời gian, đã gần mười hai giờ.
Anh còn chưa nói dứt lời, Lâu Anh cảm thấy mình thật sự đói bụng khi nghe anh nói vậy, cưỡi ngựa là một công việc cần thể lực.
Hai người thay quần áo và đi, gọi đồ ăn xong, thừa dịp chờ đồ ăn lên, Lâu Anh đã đăng một bài trên Weibo.
Cưỡi ngựa cũng rất vui, chỉ là bây giờ có hơi lạnh ở dưới, cô còn kèm theo hai tấm ảnh, một tấm là cô đang ngồi trên lưng ngựa, một tấm là hình ảnh trại nuôi ngựa.
Từ khi tham gia diễn trong 《 Họa Quốc 》 đến giờ, mức độ nổi tiếng của Lâu Anh càng lúc càng lớn, những chuyện gió bão lúc trước không chỉ không ảnh hưởng đến cô, ngược lại nhờ những màn vả mặt cực mạnh, cô càng thu hút thêm nhiều fan.
Đặc biệt là hiện tại 《 Họa Quốc 》 vẫn đang chiếu rạp, cô có ngoại hình xinh đẹp, kỹ thuật diễn tốt, điệu nhảy khuynh quốc khuynh thành trong phim, thu hút rất nhiều fan, số lượng fans hiện tại đã gần bước vào hàng ngàn vạn.
Lâu Anh mới đăng Weibo, bên dưới đã có hàng loạt lượt thích và share.
【 Anh Anh cuối cùng cô cũng đăng Weibo, quá đẹp, hãy đăng một bức ảnh khác như vậy 】
【 Anh Anh cưỡi ngựa trông rất đẹp trai. 】
【 Tôi hình như nhận ra nơi này, là một trại nuôi ngựa tư nhân, người bình thường không vào được. 】
【 Bà xã của tôi quá đẹp. 】
Hạ Thanh Xuyên đã để cô thành theo dõi đặc biệt, cô vừa đăng Weibo thì anh liền biết.
Anh suy nghĩ, rồi chọn hai trong số những tấm ảnh mà Lâu Anh gửi cho anh, đồng thời cũng đăng Weibo.
Đăng xong, anh thấy cô đang lướt Weibo của Manh Sủng, hiển nhiên là không chú ý tới anh vừa mới làm gì.
Anh thuận thế thu di động của cô, “Đồ ăn đến rồi, ăn thôi.”