Ta với Vô Mẫn Quân liếc trái liếc phải, xác định là không có người đi theo chúng ta, mới an tâm đi từ con hẻm nhỏ ra đường lớn, vừa đi ra liền nghe thấy tiếng ủng hộ từng đợt từng đợt.
Ta cùng Vô Mẫn Quân liếc nhau, đi theo hướng đám người đang tụ tập, đẩy mạnh những người cản trở đi vào bên trong, nhìn thấy một tiểu cô nương ước chừng tuổi, khuôn mặt tròn tròn, trên đầu có búi tóc như cái bánh bao, làn da trắng mịn, phấn điêu ngọc mài, thoạt nhìn mười phần đáng yêu. Chỉ là trên người tiểu cô nương lại mặc quần áo nam nhân – một trường bào màu xanh nhạt, hai tay lại quá ngắn mà tay áo lại quá dài nên che khuất hết cánh tay, trên tay đang ôm một con vật màu trắng lông xu không biết là con chuột hay là con vật gì.
Con vật nhỏ kia đáng yêu như chủ nhân vậy, ánh mắt vừa đen vừa to, sáng long lanh nhìn xung quanh, thấy mọi người ủng hộ, nó liền xoay người nhảy lên trên vai của tiểu cô nương.
Tiểu cô nương vươn tay trái, cách tay áo hươ hươ, con vật nhỏ kia liền bắt chước vươn tay trái hươ hươ. Tiểu cô nương đáng yêu và con vật nhỏ cùng động tác giống nhau trông thật tuyệt khiến cho người khác không tưởng tượng được, khó trách mọi người đều nhịn không được không ngừng hoan hô.
Tiếp theo, tiểu cô nương đem con vật nhỏ xuống, ném nó lên không trung, dừng sức rất mạnh khiến cho mọi người đều không tự chủ mà nín thở mà con vật nhỏ kia bay lên không trung lại không thấy bóng dáng đâu, ngay sau đó tiểu cô nương liền bắt nó từ trong tay áo ra, chủ tớ tươi cười nhìn mọi người.
“Tiểu nữ cầm theo bánh bao xuống núi tìm chồng, không có tiền, làm xiếc kiếm tiền, hy vọng mọi người có tiền cho tiền, có vật…ờ cho vật…cám ơn…” Tiểu cô nương nhẹ giọng nói, vừa hướng mọi người xung quanh cúi đầu, mà con vật nhỏ trên vai nàng cũng xoay người hướng mọi người cúi đầu, bộ dạng cực kỳ đáng yêu.
Lập tức có người lấy tiền ra, quảng vào một rương gỗ gần đó.
Ta xem cảm thấy mười phần buồn cười, lại cảm thấy có điểm không lý giả được, cô gái này nhiều nhất cũng chỉ tuổi, như thế nào… mà lại xuống núi tìm chồng…
Nghĩ lại nghĩ, nàng đáng yêu như vậy, thật sự làm cho người ta không có cách nào kháng cự, ta lấy ra một quan tiền, gỡ sợi dây ra, đem tất cả tiền đồng quăng vào rương gỗ.
Vô Mẫn Quân nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Chậc, nữ nhân…”
Ta không để ý đến hắn, ném tiền vào chỗ rương gỗ, đại để là động tác có hơi mạnh khiến cho tiểu cô nương kia hoảng sợ, chớp mắt nhìn về phía ta, ta hướng nàng cười cười, tiểu cô nương khó xử nói: “Công tử, tiểu nữ… Tiểu nữ sẽ không làm phu nhân của công tử.”
“……”
“Ha ha ha ha ha ha!” Vô Mẫn Quân bộc phát phụt ra một trận cười to khoa trương.
Nụ cười của ta cứng lại: “Tiểu cô nương, ta… cũng không bắt ngươi làm… à, phu nhân của ta, ngươi yên tâm đi.”
Tiểu cô nương ngượng ngùng nói: “Thật không… Sư phụ tiểu nữ nói, nếu có nam nhân hướng ngươi cười rất kỳ quái, thì kẻ đó đều muốn ngươi làm lão bà của hắn, phải cẩn thận một chút…”
“Ồ, lời nói của sư phụ ngươi cũng có lý” ta nói không rõ ràng, chỉ có thể nói “Tóm lại, ta…”
Ta kéo Vô Mẫn Quân một cái: “Ta đã có phu nhân rồi.”
“Vâng!” Tiểu cô nương cao hứng gật gật đầu.
Vô Mẫn Quân: “…”
Nếu mà nói như vậy, tiểu cô nương này đại khái nói là xuống núi tìm kiếm sư phụ, chứ không phải trượng phu …
(lúc trước bé này nói xuống núi tìm phu, bạn này lại tưởng là trượng phu nên tớ để là tìm chồng nhé )
Tiểu cô nương kia nhìn trái nhìn phải, thấy mọi người đều đã đi hết, nói với ta và Vô Mẫn Quân: “Cám ơn, tiẻu nữ tên là Tư Đồ Hữu Tình, Tình trong Trời nắng (??)”!”
“À, ta…” Ta nhất thời không bịa ra được một cái tên, thuận miệng nói “Ta tên là Thiên Duy.”
Vô Mẫn Quân: “…”
Tư Đồ Hữu Tình lại có vẻ không quan tâm đến tên của ta lắm, chỉ nhỏ giọng nói: “Đêm nay các ngươi sẽ gặp phải tai ương chảy máu, nhớ phải cẩn thận!”
“Bánh Bao” trên vai nàng cũng phụ họa tạo ra âm thanh “Chi, chi!”, bộ lông xù cũng run lên tượng trưng, đầy vẻ sợ hãi.
“…” Ta lúng túng nói “Ừ, cám ơn nhé…”
Tư Đồ Hữu Tình ôm lấy rương gỗ, nháy mắt một cái với ta: “Cám ơn công tử! Lần sau gặp lại! Nhớ rõ, tiểu nữ ăn mỳ không thêm hành!”
Bánh Bao: “Chi, chi, chi!”
“…” Sao lại hỗn loạn như vậy.
Vô Mẫn Quân ở bên cạnh cười ngả nghiêng, hiện tại rốt cục cũng ổn định lại tinh thần, xoa bụng nói với ta: “Vân Kiểu, ngươi không phát hiện ra một chuyện sao?”
“……”
“Hồi nãy các ngươi như vậy, thoạt nhìn bánh bao còn có vẻ có đầu óc hơn ngươi, ha ha ha ha ha…”
“……”
Việc xuất cung đi kiếm cao nhân cứ như vậy ngưng hẳn — ta kéo lỗ tai Vô Mẫn Quân, hùng hổ kéo hắn hồi cung.
Sau khi trở lại trong cùng với Vô Mẫn Quân, chúng ta tự phân công nhau trở lại tựa như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Hắn ở bên kia có xảy ra vấn đề hay không ta không biết, nhưng ta bên này… xảy ra một chút vấn đề.
Bởi vì nhị tỷ của ta, Trường Hòa công chúa, tự nhiên lại đến cầu kiến.
Tổng cộng ta có ba tỷ tỷ, một muội muội, một đệ đệ, mà Trường Hòa là thứ hai.
Ta trước nay luôn luôn không được coi là hòa hợp lắm với Trường Hòa, cũng không phải nguyên nhân đặc biệt gì, bởi vì tỷ ấy rất được sủng ái, cũng không có ánh mắt gì với ta, tuy không đến mức châm chọc khiêu khích, nhưng trên cơ bản là không nhớ rõ có một muội muội như ta.
Có một lần hiếm có, thái hậu hiện tại, cũng chính là hoàng hậu nương nương lúc đó cho ta cùng đi dạo chơi đầu xuân trong ngự hoa viên. Năm ấy ta mười ba tuổi, thật sự là cái gì cũng không hiểu, càng không hề có xiêm y và trang sức đẹp, cuối cùng chỉ có thể lúng túng mặc xiêm y cũ đi dạo trong ngự hoa viên, trên đầu đeocũng chẳng qua chỉ là hai cây trâm xanh biếc.
Đại tỷ, tam tỷ, ngũ muội đều rất đẹp, nhóm phi tần lại nhân cơ hội khoe sắc, so với hoa nở đầu xuân càng thêm muôn hồng nghìn tía, chỉ một mình ta, đại khái ngay cả lá cây cũng không bì được, chỉ có thể… à, coi như đất đen.
Mọi người nhìn thấy cũng không nói gì, đại tỷ có vẻ là người tốt, đem kẻ phụ trách bọn hạ nhân hầu hạ trang điểm ta mắng một trận, Tam tỷ im lặng, nhị tỷ lại ở trước mặt mọi người rút một cây trâm ánh vàng rực rỡ trên đầu xuống đưa cho ta.
Từ nhỏ tới giờ, ta lần đầu tiên biết được thế nào là tình cảm tỷ muội, vừa mới chuẩn bị cảm động, nàng lại thản nhiên nói: “Này, thưởng cho ngươi.”
“……”