Từ nhỏ đến lớn, hầu hết mọi chuyện đều được ta đoán trước, trừ bỏ một người.
Nàng gọi là Vân Kiểu.
—— lời tựa
Trí nhớ thời thơ ấu của ta rất ít, nhiều nhất cũng chỉ nhớ rõ một hình dáng lờ mờ, một cái giường ẩm ướt lạnh lẽo, không nhìn thấy bầu trời cũng không nhìn thấy ánh sáng, đồ ăn khó có thể nuốt xuống, cùng với cái từ “Ca ca” một lần lại thêm một lần bắt nạt khiến cho người khác khó chịu.
Ngay từ đầu, ta không rõ.
Hắn muốn học, tất cả ta đều muốn học, hơn nữa sư phụ đối với ta đều nghiêm khắc hơn so với hắn, ta học rất tốt, nhưng cho tới bây giờ cũng không được câu khen thưởng nào. Mỗi lần hắn đến, đều mặc y phục hoa lệ thoải mái, đầu đội kim quan, không biết cao ngạo và tự tin từ đâu mà đến cao ngạo. Ta cũng không tự ti, chính là cảm thấy ta mặc thô y so với hắn sự chênh lệch có chút lớn.
Khi đó ta nghĩ pháp thật sự rất đơn giản, ta cho rằng sở dĩ ta không bằng hắn, là vì “Thiên đem hàng đại nhậm cho tư nhân cũng, tất trước. . .” Linh tinh cho là vậy, sau trong lúc vô ý nghe thấy hai sư phụ nói chuyện, ta mới biết được, căn bản chính là bởi vì ta muộn một chút, cho nên tất cả những thứ tốt đều bị hắn lấy, ta chỉ có thể làm một thế thân lúc nào cũng có thể chết đi, ngay cả tên đều không có sống ở trong mật thất.
Ta không đau khổ, cũng không khổ sở, lại càng không tuyệt vọng.
Cuộc sống nơi này tuy rằng khó qua, nhưng dù sao vẫn không có trở ngại.
Mà ca ca của ta xem ra cũng biết chuyện này, hắn so với ta còn kích động hơn, cho rằng tồn tại của ta với hắn mà nói là cái uy hiếp, hơn nữa bởi vậy mà oán hận ta.
Thật sự là ấu trĩ.
Ta cũng chưa oán hận hắn, hắn oán hận cái rắm.
Dù sao sau khi các loại hình phạt không thể tưởng tượng nổi được hắn áp dụng lên người ta, ta rốt cục nghĩ đến, đúng vậy, tuy rằng ta cũng không cảm thấy cuộc sống nơi này quá mức thống khổ, nhưng vô luận như thế nào, ta không định chết, nhất là bị tên ấu trĩ như vậy ngược đãi tới chết.
Vì thế ta muốn giết chết hắn.
Võ công của hắn không phải học với người lạ, học tập không chăm chỉ, ta hơi thi tiểu kỹ hắn liền mắc câu, trong nháy mắt lúc hắn chết kia, ta nghĩ, may mắn ta không phải hắn, bằng không hiện tại kẻ chết có lẽ chính là ta. Cẩm y ngọc thực, thật sự sẽ làm người không tỉnh táo, giống như phụ hoàng và ca ca của ta, quả thực là hai cái bi kịch.
Từ nay về sau ta thành Vô Mẫn Quân.
Hoặc là nói, ta vẫn là Vô Mẫn Quân.
Trong lòng phụ hoàng ta đều rõ, chuyện ta giết ca ca ta hiển nhiên ông cũng không phải không rõ ràng, nhưng ông còn có thể như thế nào, chỉ có thể nhận ta, đem gấp bộitất cả những thứ từ trước cấp cho ca ca cho ta.
Ta không chối từ, cũng cũng không hưởng thụ.
Sau đảo mắt vài năm đi qua, ta thích ứng rất tốt, vào ở trong Chưởng Kiền điện, nhưng cảm tạ ca ca của ta khiến cho ta không dám quá hưởng thụ.
Dần dần, ta phát hiện ta thích đánh giặc.
Công thành đoạt đất, gìn giữ đất đai khai cương, cầm thương chiến sa trường.
Vô luận là tự mình đấu tranh anh dũng, hay là tướng lĩnh quyết thắng, đều là những chuyện vô cùng khiến cho nhiệt huyết của người ta sôi trào.
Ta cũng không đồng tình với quốc gia chiến bại, nhiều nhất cũng chỉ cho rằng dân chúng có chút đáng thương, nhưng như thế thì biết làm sao, kẻ yếu từ trước tới giờ đều là bị làm nhục.
Ta không phá thành, không giết tướng lĩnh, không cho phép binh lính công phá thành trì có thể tùy ý làm bậy, đây là nhân từ của ta.
Nhưng không tiến hành tiến công, chính là ngu xuẩn.
Trò chơi đánh cờ giữa các quốc gia chính là chiến tranh.
Ngày ấy ta công phá Liễu thành Đông Nguyên quốc, bỗng nhiên nghe nói phụ hoàng bệnh nặng, nghĩ đến thúc phụ như hổ rình mồi, ta đi về trước, dù sao Đông Nguyên quốc hấp hối, công phá hoàn toàn chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nhưng khôg hề nghĩ tới, không ngờ có người đến ám sát ta.
. . . Quả thực là không biết tự lượng sức mình.
Từ nhỏ ta ngủ rất tỉnh, hơi có động tĩnh sẽ tỉnh lại, lúc này cũng không ngoại lệ, ta nghe thấy người nọ đánh bất tỉnh thủ vệ bên ngoài, sau đó tiến vào, tự cho là thật cẩn thận, lại không biết nói với ta mà nói, động tĩnh đã rất lớn.
Sau đó người kia từng chút một đến gần ta.
Ta không chút do dự đứng dậy, muốn đánh bại người nọ, ai ngờ võ công người này không tồi, tương xứng với ta, ta phát hiện thích khách này hóa ra là nữ tử.
Trận này đánh tới cuối cùng chúng ta đập đầu xuống đất mà chấm dứt, sau khi ta hôn mê tỉnh dậy, thật đúng là. . . Lật thuyền trong mương.
Sáng sớm ta tỉnh lại trước, đầu tiên mắt nhìn thấy mặt mình, trong nháy mắt ta thậm chí nghĩ ta nhìn thấy ca ca ta.
Thế nhưng mặt mình vẫn có thể nhận ra, vì thế ta cúi đầu nhìn nhìn quần áo cùng tay chính mình, liền phát hiện mình thật sự có dáng người nữ tử. . . Tuy rằng ngực nhỏ một chút.
Thật sự là chuyện rất đáng buồn cười, không ngờ ta bỗng nhiên trở thành nữ tử, lại còn là nữ thích khách muốn đến ám sát ta.
Nàng cũng tỉnh lại, thoạt nhìn cũng thật hỏng mất, ít nhất hỏng mất so với ta. . . Ta tìm được chủy thủ, phát hiện kỳ thật nàng là Đông Nguyên quốc công chúa.
Một công chúa bị phái tới làm thích khách?
Nàng thật sự là cái bi kịch.
Nhìn nhìn gương, càng thêm khẳng định ý tưởng này.
Đi vệ sinh, tắm rửa. . . Nữ nhân này sao lại khủng bố như vậy? Đau chết ta. . .
Thịnh An đến đây, cãi lộn, lúc này bỗng cũng không cảm thấy đặc biệt phiền, đại khái là vì vẻ mặt của Vân Kiểu rất buồn cười.
Nhìn phụ hoàng, không ngờ đã chết, cuối cùng một mặt cũng không gặp, ai, lên trời nhất định.
Giết thúc phụ, giải trừ họa lớn trong lòng, thoải mái nhanh.
Hoàng đế là định rồi.
Nữ nhân này phải làm hoàng hậu, nàng cao hứng sao.
. . . Ai, hiện tại ta mới là hoàng hậu.
Thịnh An ầm ỹ, phiền muốn chết.
Thủ linh (túc trực linh cữu) cùng Vân Kiểu. Nàng sợ cái gì, thiên tài còn phải sợ nàng đi.
Nàng nói muốn tìm nam nhân, kỳ thật tìm nam nhân là ta càng tiện. . . Nữ nhân này vì sao ngốc như vậy?
Thịnh An cũng không thông minh.
Dễ dàng đã bị lừa đi rồi.
Vân Kiểu nữ nhân này còn ngây ngốc.
Đại khái là ta quá thông minh, ai, không có biện pháp.