Công Chúa Tại Thượng

chương 172: chương 172:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Chúng ta đã sớm không còn là phu thê nữa rồi… Hơn nữa, chẳng lẽ nàng không có chuyện gạt ta?” Thân Đồ Xuyên nhìn vào mắt nàng.

Quý Thính nghĩ đến A Giản nhất thời cho chút chột dạ, nhưng đang mải tranh cãi tất nhiên khong thể chịu thua, vì thế gân cổ lên nói: "Ta không có!"

Thân Đồ Xuyên: "..."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Thế nào? Ta không có.” Quý Thính hừ nhẹ.

Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc: "Thực xin lỗi."

Sau khi nhận được lời xin lỗi, tâm trạng của Quý Thính cuối cùng cũng khá lên, nàng buông tay đang nắm tay hắn ra, chế nhạo nói: "Lần này không tính, ta cũng lười so đo với ngươi, nếu ngươi có kế hoạch gì có thể bàn bạc với ta, ta cũng sẽ không lạnh nhạt với ngươi nữa."

Thân Đồ Xuyên kiên định nhìn nàng, một lúc sau đột nhiên hỏi: "Nàng có đồng ý quay lại với ta không?"

“Sao, không cần phải tránh xa ta một chút nữa à?” Quý Thính nheo mắt nhìn anh.

Thân Đồ Xuyên trầm mặc cụp mắt xuống: "Qúy Văn đã hôn mê, nàng và Trương quý phi đã sớm liên thủ, nếu không nhân cơ hội hắn bị bệnh lần này lấy mạng hắn, phu thê chúng ta cũng không cần phải chia lìa nữa.”

“Hiện giờ chúng ta đã hòa ly, không tính là phu thê nữa.” Quý Thính nhẹ giọng nhắc nhở.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút: “Ta đang nói chuyện chính sự với nàng, giết hắn, nàng trở thành hoàng đế.” Hắn nói xong dừng lại, “Hiện giờ ta là văn thần đứng đầu, nàng không cần phải lo lắng chuyện bọn họ phản đối."

Quý Thính trầm mặc một lúc, cuối cùng trở nên nghiêm túc: "Chuyện đó không thể xảy ra, nếu lúc này hắn chết, chúng ta chính là danh bất chính tắc ngôn bất thuận*, phải giữa lại hắn, để hắn hạ chiếu lập người kế vị, sau đó mới giải quyết hắn."

*Danh bất chính ngôn bất thuận: ý nói là một việc gì không chính đáng thì sẽ không được thuận lợi.

"Nếu bây giờ hắn chết, cũng là do tên đạo sĩ kia giết, không liên quan gì tới điện hạ, điện hạ vẫn là người danh chính ngôn thuận như trước." Thân Đồ Xuyên đáp.

… Nàng danh chính ngôn thuận, con trai của nàng cũng vậy, nếu ngẫm lại, Quý Văn vừa mới chết nàng lại để con trai xuất đầu lộ diện, rất khó để lòng người không nghi ngơ fchuyeenj nàng vì đoạt vị nên mới cố ý giết Quý Văn. Quý Thính ngập ngừng nhìn Thân Đồ Xuyên, muốn đem sự tồn tại của A Giản nói với hắn, nhưng khi nghĩ đến việc vừa rồi nàng thề thốt không giấu giếm hắn bất cứ chuyện gì, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút chột dạ.

“Điện hạ.” Thân Đồ Xuyên nhìn nàng.

Qúy Thính khẽ ho một tiếng: "Tóm lại ngươi nên nghe lời ta, nếu hắn đã ngã xuống, ta sẽ làm cho hắn không thể đứng lên, còn lại nên làm gì, trong lòng ta đều đã có tính toán."

Thân Đồ Xuyên nhìn nàng không đồng ý, còn muốn thuyết phục nàng thêm vài câu, bên ngoài đột nhiên có hai tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói đầy lo lắng của nha hoàn: "Điện hạ, hôm nay tiểu thiếu gia không được gặp người, lúc này đang tức giận…"

"Được rồi, ta hiểu rồi," Qúy Thính lập tức ngắt lời nàng, có chút chột dạ liếc nhìn Thân Đồ Xuyên, rồi lớn tiếng nói, "Ngươi nói với hắn, lát nữa bản cung sẽ tới tìm hắn."

Thân Đồ Xuyên chú ý tới vẻ mặt của nàng, ánh mắt dần dần tối sầm lại.

“Nô tỳ sẽ trực tiếp đưa người tới, điện hạ cũng đỡ phải đi lại.” Nha hoàn ân cần nói.

Qúy Thính chuẩn bị đi xuống, khô khốc từ chối: "Ngươi nghe bản cung nói mau đi đi, lát nữa bản cung tới."

“Vâng.” Nha hoàn nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp xoay người rời đi.

Ngay sau khi nha hoàn vừa đi, Quý Thính kiên định nói với Thân Đồ Xuyên: "Bây giờ không còn sớm ..."

“Tiểu thiếu gia là ai?” Thân Đồ Xuyên ngắt lời nàng.

Quý Thính sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới nàng vẫn chưa từng nhắc tới cái tên này trước mặt Thân Đồ Xuyên. Nàng im lặng một lúc: "Chỉ là một đứa nhỏ không thân quen lắm, nghe xưng hô hắn ngươi cũng biết, nhất định là một đứa nhỏ… Ngươi mau đi đi, hai ngày nữa ta sẽ giải thích với ngươi.”

Nàng phải đợi hắn quên đi câu nói mình chưa từng lừa gạt hắn, sẽ đem sự tồn tại của A Giản nói cho hắn biết. Dù sao nàng cũng đã được hai năm rồi, cũng không vội gì thêm nếu hai ngày.

“Nếu đã không thân quen, vì sao điện hạ lại vì mà hắn mà đuổi ta đi?” Thân Đồ Xuyên nhìn nàng bằng ánh mắt thâm thúy, “Đứa nhỏ? Nếu ta nhớ không nhầm, lúc trước Phù Vân cũng được gọi là tiểu thiếu gia, không lẽ nào là Phù Vân?"

“... Hiện tại Phù Vân cũng đã trưởng thành, không còn là tiểu thiếu gia nữa, nhưng trước kia đúng là như vậy.” Quý Thính chớp mắt. Kể từ khi A Giản được sinh ra, bọn hạ nhân đều gọi hắn là tiểu thiếu gia, mà ban đầu Phù Vân được gọi là tiểu thiếu gia, qua thời gian cái chữ nhỏ kia dần bị bỏ đi.

Cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua cũng chỉ là xưng hô mà thôi.

"Cho nên hắn còn nhỏ hơn Phù Vân vài tuổi," Giọng nói Thân Đồ Xuyên dần lạnh đi, "Quả nhiên nhũng lời lúc trước Mục Dự Chi nói đúng, đối với những người trẻ tuổi, điện hạ thường thiên vị hơn vài phần."

Quý Thính: "?" Sao những lời này của hắn lại có phần kỳ lạ?

Đã lâu không đối phó với Thân Đồ Xuyên ghen tuông, năng lực nghiệp vụ của Quý Thính cũng kém đi, chờ tới khi phản ứng lại, hắn đã bước đến cửa, ghé mắt lạnh lùng nói: “Phòng của điện hạ có nhiều mùi hương khác nhau, lúc trước ta còn nghĩ là do bản thân mình nghĩ nhiều, đến lúc này ta mới hiểu được, hóa ra còn có thêm người khác."

Nói xong hắn liền bỏ đi với vẻ mặt ủ rũ.

Quý Thính: "..." Lần này nàng đã hiểu.

Nhưng đến khi nàng hiểu ra thì đã không thấy bóng dáng của Thân Đồ Xuyên đâu nữa, vừa tức vừa buồn cười nhất thời không biết nên nói gì ... Quên đi, sáng mai nhất định phải đi tìm hắn, đem sự tồn tại của A Giản nói cho rõ ràng.

Quý Thính khẽ thở dài một tiếng rồi đích thân đưa A Giản đang khóc nháo trở lại phòng ngủ: "Tại sao con lại ầm ĩ như vậy, nếu còn như vậy sẽ không còn ai thích con nữa."

“Nương thích.” A Giản khóc một lúc cũng mệt, gối lên vai nàng làm nũng.

Quý Thính nhìn cậu nhóc có đôi môi đỏ và hàm răng trắng, ý cười thoáng qua đáy mắt: "A Giản, con có muốn gặp phụ thân không?"

“Phụ thân?” A Giản đối với xưng hô này rất xa lạ, đột nhiên mở đôi mắt ngấn nước.

Quý Thính gật đầu: "Đúng vậy, phụ thân."

“Muốn gătpj!” A Giản reo hò.

Quý Thính nhướng mày: "Con có biết phu thân là gì không?"

“Không biết.” A Giản trả lời.

Quý Thính bị cậu nhóc chọc cho bật cười, sau khi dỗ dành hơn nửa ngày mới chịu đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, nàng trực tiếp vào cung, vừa đến đã gặp Thân Đồ Xuyên, hiện tại Quý Văn nửa chết nửa sống, nàng không còn phải tránh né sự nghi ngờ như trước nữa, vì vậy liền hào phóng cười với Thân Đồ Xuyên.

Tuy nhiên, Thân Đồ Xuyên trực tiếp tránh sang một bên.

… Đây là có bao nhiêu tức giận. Quý Thính không nói nên lời nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng sau khi rời khỏi cung cũng đè thấp giọng nói với hắn: "Ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Thân Đồ Xuyên nghiêm mặt, liếc nàng một cái rồi quay người rời đi.

Quý Thính: "..."

Vốn dĩ nàng rất muốn đuổi theo, nhưng vẫn còn rất nhiều việc, cần phải xử lý những việc quan trọng trước, sau đó đến gặp hắn giải thích, nhưng Thân Đồ Xuyên dường như cố tình tránh mặt nàng, và hiếm khi gặp anh. Mấy ngày kế tiếp rất ít khi chạm mặt, mặc dù nếu có gặp, hắn cũng quay đầu bước đi, không có nàng bất cứ cơ hội giải thích nào.

Quý Thính tức giận bật cười, cũng không tìm hắn nữa, để xem hắn như vậy tới khi nào, dù sao lúc trước cũng đẫ từng uy hiếp, nếu hắn không vui cũng không dám làm ra những chuyện ngược đãi bản thân nữa.

Nghĩ vậy, nàng tiếp tục nhàn nhã xử lý chuyện Quý Văn trúng độc. Vì Quý Thính đang hôn mê bất tỉnh, vụ án hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của nàng và trương quý phi, nên việc giải quyết mọi chuyện cũng rất dễ dàng.

Liên tiếp ba, năm ngày sau, cuối cùng Đại Lý tự cũng có kết quả, hiện tại chỉ có thể chờ Quý Văn tỉnh lại.

Quý Thính một lần nữa chạm mặt với Thân Đồ Xuyên ở cửa cung, lần này cũng không chủ động tìm hắn, mà bình tĩnh đi ra ngoài, đến khi đi ngang qua người hắn mới lên tiếng: "Trở về tìm A Giản của ta."

Thân Đồ Xuyên thoáng dừng lại.

"A Giản vừa ngoan vừa ngọt ngào, tuy rằng có chút bám người, nhưng cũng rất dễ dỗ, không giống một số người, không dưng lại tự mình uống cả một bình dấm chua, khó mà nói chuyện." Quý Thính mỉm cười rời đi, mà Thân Đồ Xuyên ở phía sau lưng, sắc mặt đã đen như đít nồi.

Tối hôm đó, Quý Thính đang dựa vào giường xem thoại bản, một lúc sau liền cảm giác được có người tới, nàng ngước mắt lên liếc người nọ một cái: "Ngươi tới đây làm gì"

“A Giản đâu?” Trên mặt Thân Đồ Xuyên không chút cảm xúc, “Tại sao không kêu hắn tới ngủ cùng.”

“Sao lại không tới, nằm bên trong.” Quý Thính nói xong còn vỗ vỗ vào bên cạnh.

Thân Đồ Xuyên sớm đã bị cảm xúc ghen tuông bức đến điên rồi, cũng không để đến thứ đang phồng lên kia vừa ngắn lại vừa nhỏ, chỉ đỏ mắt hỏi nàng, "Làm sao có thể, làm sao nàng có thể cùng người khác..."

“Sao vậy?” Qúy Thính nhịn cười.

Thân Đồ Xuyên siết chặt hai tay, một hồi lâu mới cắn răng nói: "Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?"

“Chính xác mà nói là hơn một năm, nếu không quá chính xác thì cũng hơn hai năm.” Quý Thính đáp.

Thân Đồ Xuyên nghẹn giọng: "Trước khi cùng ta hòa ly."

Thấy người nào đó sắp khóc, Quý Thính không đành lòng tiếp tục trêu chọc nữa, ngồi thẳng lưng đưa tay về phía hắn: "Được rồi, không ầm ĩ nữa, hai kiếp này, Quý Thính ta cũng chỉ có một mình nam nhân là ngươi."

Thân Đồ Xuyên chăm chú nhìn nàng, hiển nhiên không tin.

Quý Thính bất đắc dĩ đi về phía hắn, còn chưa kịp đi tới trước mặt thì đột nhiên bị hắn ôm vào lòng: "Nàng chắc chắn mình không thay lòng đổi dạ."

“Ta không thay lòng đổi dạ, trong lòng đều chỉ có một mình ngươi.” Quý Thính vỗ vỗ vào lưng hắn nhằm trấn an.

Thân Đồ Xuyên ôm chặt hơn: "Vậy A Giản trong miệng bọn họ là ai?"

“… Ta có thể nói cho chàng biết, nhưng chàng phải hứa với ta không được giận ta, càng không được tức giận với bản thân mình.” Quý Thính cẩn thận nói.

Thân Đồ Xuyên dừng lại một lát rồi mới buông nàng ra, sau đó cau mày nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, mới nói với vẻ không chắc chắn, "Không phải nàng nói chỉ có một mình ta sao?"

"Đúng vậy, chỉ có chàng," Qúy Thính bật cười, "A Giản là ..."

"Nương!"

Nàng chưa kịp nói xong thì người trên giường đã bị đánh thức, ngốc nghếch đạp tung chăn rồi ngồi dậy, chớp chớp đôi mắt to đen láy như quả nho mơ màng nhìn Quý Thính.

Thân Đồ Xuyên lập tức nhận ra đứa nhỏ ngày ấy bị lạc ở Nam Sơn, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền sửng sốt, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, giống như bị thứ gì đó đâm vào ngực, tim đau nhói.

Hắn kinh ngạc nhìn Quý Thính, chờ nàng cho mình một lời giải thích.

Quý Thính bị hắn nhìn như vậy có chút chột dạ, khẽ ho một tiếng chỉ đứa nhỏ đang ở trên giường: "Ừm, của chàng."

Thân Đồ Xuyên: "..."

Quý Thính sợ hắn đột nhiên nổi giận nên chạy đến bế A Giản lên, nói nhỏ vào tai đứa nhỏ: "Mau gọi phụ thân đi."

“Phụ thân.” A Giản ngoan ngoãn gọi hắn.

Thân Đồ Xuyên trầm mặc một hồi lâu mới run rẩy nhìn người đang ôm nữ nhân của hắn, thậm chí không thốt nên lời: "Quý Thính, nàng đúng là khốn nạn..."

Quý Thính: "... Lúc này không phải nên diễn cảnh phụ tử cảm động, chàng mắng ta làm gì?"

Thân Đồ Xuyên tức giận đến mức thở không ra hơi, nghiến răng nghiến lợi đi về phía nàng mắt cũng đỏ hoe, Quý Thính rùng mình khi hắn đang tiến lại gần, chờ hắn tới gần sát mới đem A Giản đặt vào trong lòng đối phương. Thân Đồ Xuyên đột nhiên đứng hình, Quý Thính nhân cơ hội này lập tức chạy ra khỏi phòng ngủ.

Hai cha con họ nhất thời không biết nên nói gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio