Editor: Búnn.
Bùi Nguyên Tu nhận lấy mở ra, lại nghe Bùi Đại lại nói: "Cùng đưa tới còn có phong thư của Quận Vương phủ sơn."
"Ừ! Để ở đây đi!"
"Gia, ý của Quận Vương phủ sơn...."
"Trong lòng ta có tính toán!" Bùi Nguyên Tu liếc thư trên bàn nói.
Bùi Đại không lên tiếng nữa, đứng một bên chờ gia của mình phân phó, trong bụng thầm suy nghĩ: Từ lúc gia nhà hắn nhậm chức Phiên Vương Bắc Cương này, Quận Vương phủ sơn liền biểu hiện có ý kết thân, muốn hứa gả nữ nhi cho Vương gia. Nhưng gia nhà hắn lại không đáp ứng, cũng không từ chối, chỉ dùng một chữ "kéo", mơ hồ cho tới bây giờ.
Vậy mà, nếu nói Vương gia nhà hắn không có ý kết thân, nhưng lại đặt mua ba thương thuyền vận chuyển bằng đường biển. Đất phong của Quận Vương phủ sơn là biển, hải cảng Vương gia mượn lại đúng là của nhà hắn. Hai nhà lui tới, làm người ngoài nhìn vào tưởng có ý kết thân, sợ ngay cả Quận Vương phủ sơn cũng cho là vậy rồi, nếu không tại sao cô nương tuổi rồi mà vẫn không bàn chuyện hôn sự, đây không phải là giơ cao chờ Vương gia nhà mình thì là gì?
Nhưng, dựa theo hiểu biết mười năm hắn đi theo Vương gia, chuyện này không đáng tin lắm.
Mỗi lần nghĩ tới đây, gan của Bùi Đại lại đau, từ năm lên sáu tuổi hắn với Bùi Tiểu đã đi theo bên người gia, nhìn gia nhà hắn tám tuổi ở trong quân doanh dễ dàng mò mẫm lăn lộn. Tuy là công tử của tướng quân, nhưng trong quân doanh cũng không thể thoải mái hơn ở nhà. Sau khi lão gia bị trọng thương rồi mất, nếu không phải bên ngoại của Vương gia chăm sóc, thì đã chết đói ở Tổ Lăng rồi. Hắn phụng bồi gia trong suốt quãng ngày khổ sở tới nay, biết được "Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán". Nếu Vương gia nhà hắn phá võ hôn sự với Quận Vương phủ sơn, thì e là cả ba đội thuyền kia cũng phải đi theo rồi.
Cái này đều là bạc đấy! Nghĩ tới điều này, Bùi Nguyên Tu lại thấy ba núi vàng ở trước mắt chìm vào trong nước, cuối cùng còn thấy mấy bong bóng nổi lên.
Bùi Nguyên Tu nhìn hai phong thư xong, đứng dậy, nói: "Đi theo ta xem chính viện xây như thế nào rồi!"
Bùi Đại hồi thần, vâng một tiếng rồi theo Bùi Nguyên Tu ra ngoài.
Tĩnh Bắc Vương phủ hôm nay ban đầu chính là phủ đệ của Phản Vương. Hai đời Bùi Nguyên Tu đều vào ở phủ này, không chọn ra nơi mới. Thứ nhất, phủ đệ này chính là nơi kinh doanh bốn đời của Phản Vương, xây dựng rất đẹp. Với lại, xây phủ đệ hao tài tốn cửa, hắn mới tới đây chưa đầy hai năm, không nên phô trương quá mức. Hôm nay chỉ sai người sửa lại chính viện trong hậu trạch, xây thành hình dáng mà Cửu Nhi thích. Về phần những nơi khác trong vương phủ, đợi đến lúc cưới Cửu Nhi xong, sửa theo ý thích của nàng là được.
Xem qua chính viện, Bùi Nguyên Tu coi như hài lòng, theo lịch thì một năm có dư, viện này đã làm xong hết, thì thiếu quét nước sơn, dời hoa, cây ăn quả vào nữa là được.
Bùi Đại đi bên cạnh Bùi Nguyên Tu, nói: "Gia, chính viện sắp xây xong, bảng hiệu trước cửa nên làm như thế nào?"
Bùi Nguyên Tu không muốn nên nói: "Cứ gác lại đã!" Rồi sao đó khép tay áo trở về thư phòng ở ngoại viện.
Bùi Đại cảm thấy gia nhà hắn càng ngày càng kỳ lạ, viện lớn như thế này không ở, ngay từ đầu ngoại trừ chỉ ở phư phòng ngoại viện, cùng với phòng ở bên ngoài, thì chỉ ở viên tử đề hai chữ "Tuế Hàn". Phòng trong viên tử này này không nhiều lắm, nhưng lại trồng đầy hoa mai, phía trước phía sau chừng bốn, năm phòng, đề tên: Lão mai cư.
Thỉnh thoảng gia nhà hắn được nhàn rỗi, liền xách một bầu rượu vào trong viên tử này ngồi. Cũng không để bọn họ tới gần hầu hạ, chỉ châm rượu uống một mình, trong miệng còn nói lẩm bẩm.
Lúc mới tới chính là tháng chạp, hoa mai nở rộ, ở đây còn là mai vàng, vàng vàng nhỏ nhỏ, chớ xem thường chúng, mùi thơm kia từng đợt từng đợt, nói nhạt không nhạt, nói nồng không nồng, thật sự thấm vào ruột gan.
Một lần đệ đệ Bùi Tiểu của hắn nghi ngờ, nói: 'Chẳng lẽ gia chúng ta bị hoa mai hút mất hồn rồi?"
Ai ngờ bị Vương gia nghe được, đạp vào cái mông của hắn một cước, mắng thẳng: "Tiểu tử hỗn trướng" Hút mất hồn gia nhà ngươi chính là tiên tử!"
Bùi Tiểu lập tức tới gần gia nhà hắn cưới khúc khích, lấy lòng vỗ mông ngựa.
Sau khi trở về thư phòng không bao lâu, lại thấy Bùi Tiểu vào cửa, trong tay có chim bồ câu, thấy giọng nói: "Gia, tin tức của Thừa Quận Vương Phiên."
"Lấy ra!"
Bùi Nguyên Tu đưa tay nhận lấy tờ giấy, nhìn xong, mím môi thiêu hủy. Rồi sau đó nói: "Thừa Quận Vương, chín nhi tử nay đã chết năm rồi!"
"Cũng không hẳn là vậy! Không phải là bệnh chết, mà là ngã ngựa, còn một người chết trên người khoa khôi thanh lâu..." Bùi Đại lắc đầu. Trong lòng thầm nghĩ: Chết kiểu này cũng quá mức mất mặt rồi!
"Ừ, nói cho bên kia, âm thầm bảo vệ hai trưởng tử cho tốt. Còn lại thì tùy tiện hành hạ, đừng để lộ thân phận!" Bùi Nguyên Tu vuốt vuốt mi tâm, tiếp tục nói: "Gọi mấy vị tiên sinh tới gặp ta."
Bắc Cương diệt dư nghiệt của Phản Vương quá nhanh, Bùi Nguyên Tu sợ Hoàng thượng nghi kỵ, cho nên hắn không diệt trừ tận gốc, còn giữ lại mấy người, sai người âm thầm theo dõi. Thỉnh thoảng còn cần bọn họ ra ngoài nhảy nhót một chút, diễn một chút.
Đợi mấy vị phụ ta vào, Bùi Nguyên Tu nói ý tưởng trong lòng ra.
Lệnh cho mấy vị tiên sinh đi xuống vạch kế hoạch.
Mấy ngày sau, Bùi Nguyên Tu nhận được bồ câu đưa tin của thủ lĩnh Ba Sơn: Bộ tộc Khắc Thấm bên Tây Bắc, liên tiếp nuốt chửng bốn bộ tộc, thu tộc nhân dưới trướng, muốn dựng nước, xưng: Minh Kim.
Lại qua năm ngày, liền có một đội tự xưng là Đặc phái viên của Minh Kim quốc, cầu kiến Bùi Nguyên Tu, xin hắn tấu thay với Hoàng đế Đại Chiêu quốc, Minh Kim Đế nguyện làm nước phụ thuộc, thân thiện hữu hảo với Đại Chiêu quốc.
Hết