Editor: Búnn.
Giọng nói đột nhiên vang lên, mọi người quay đầu lại nhìn về phía phát ra âm thanh.
Hai hàng cung tỳ chậm rãi tách ra, một mỹ nhân yểu điệu đi về phía bên này. Khuôn mặt trắng hồng, cằm hơi nhọn, mày liễu khẽ nhăn, mắt đào hoa mơ màng, môi nhỏ khẽ nhếch lên, biểu hiện rằng nàng ta đang không vui.
Người tới chính là Nghiên phi.
Lung Nguyệt cau mày, tại sao người này lại đến đây! Trong giây lát nàng bỗng hiểu ra.
Khuê danh của Nghiên phi là Tống Tử Nghiên, chính là cô cô ruột, Thất công chúa là biểu muội của Tống cô nương. Thảo nào vừa rồi không thấy người kia mở miệng, thì ra là có người chống lưng rồi. Có lẽ vừa rồi Thất tỷ tỷ mới vụng trộm sai người báo tin tức cho Nghiên phi.
Lung Nguyệt được Hoán Ngọc và Đào Châu đỡ đứng dậy.
Nghiên phi lập bước lên phía trước, cách nàng chừng năm bước thì nhẹ phúc thân hành lễ, nói: "Cửu Công chúa!"
Lung Nguyệt cũng hơi nghiêng người, không chịu nhận toàn bộ lễ của nàng ta, sau đó nhẹ phúc thân hoàn trả lễ cho nàng ta, nói: "Nghiên phi nương nương tới rồi!"
Nhắc tới quy củ thì quy củ ở Đại chiêu quốc vô cùng mới mẻ, Công chúa dòng chính không cần phải hành lễ với Tần Phi, nhưng nhóm tiểu lão bà của Hoàng thượng thấy công chúa dòng chính phải hành lễ. Lúc Lung Nguyệt mới nghe ma ma giáo dưỡng giảng về chuyện này cũng cảm thấy vô cùng giật mình, nàng chưa bao giờ nghe qua có Hoàng đế của triều đại nào lập ra quy củ như vậy. Sau này, lúc Thái tử ca ca ở thư phòng xem điển tịch, trong lúc vô ý thấy được 'Sử ký Đại Chiêu', mới hiểu rõ.
Chuyện là thế này, Phụ Hoàng của Thế Tông Hoàng Đế nước Đại Chiêu là người sủng thiếp diệt thê, mặc dù mẫu hậu của ông là chủ mẫu trong cung, nhưng nơi ở của bà không khác lãnh cung bao nhiêu, ông và tỷ tỷ của ông càng không được Phụ hoàng thích. Tỷ tỷ của ông là Đại công chúa, lúc ông vô ý va chạm với sủng phi của phụ hoàng, thì tỷ tỷ ấy đứng ra gánh tội, chịu phạt thay ông, quỳ sáu canh giờ trên nền đất trong trời đông giá rét, cuối cùng nhiễm thương hàn, không thể chữa trị được mà qua đời. Thế Tông Hoàng Đế vô cùng đau lòng, quyết định che giấu thù hận, giấu tài, nhẫn nhục mười năm, một lần hành động đã thành công, đăng cơ làm vua, việc đầu tiên ông làm chính là phong 'Trưởng Công chúa Thụy An' cho tỷ tỷ mình, sau đó lập lại quy củ, Công chúa dòng chính có địa vị cao hơn Phi tần.
Lung Nguyệt vô cùng ngưỡng mộ vị hoàng đế này, cả đời ông ngoại trừ chính cung nương nương thì chỉ có một vị phi tử. Vị phi tử này còn xuất thân từ cung nữ, là người dạy ông tình yêu nam nữ. Nước Đại Chiêu có hai vị hoàng tử vững vàng đăng cơ, thì có một vị là con của ông này.
Nhưng mà vị hoàng đế này không có Công chúa dòng chính, vị hoàng đế đời thứ ba cũng không có Công chúa dòng chính, ngôi vị Hoàng Đế truyền đến Thuận Khải Đế thì có một người. Mà Lung Nguyệt lại vô cùng may mắn, chính là người đầu tiên được hưởng thụ phúc lợi này.
Sau khi hoàn trả lễ xong, Lung Nguyệt ngồi xuống, Nghiên phi cũng ngồi trên ghế đệm cung nhân vừa mới mang tới.
"Thấy trời đẹp, ta muốn đi tản bộ một chút, ai dè mới đi một chút lại thành đi quá xa, đến hẳn nơi này." Nghiên phi cười cười, lại nói: "Ta nghe thấy ở đây náo nhiệt nên mới vào, không biết là người nào không vừa mắt, làm Cửu công chúa tức giận?"
Lung Nguyệt thầm trợn mắt ở trong lòng, mẫu thân và khuê nữ nói chuyện giống hệt nhau, dù là ngoài sáng hay trong tối đều chỉ trích nàng làm bậy, đắc tội với người khác.
"Cô cô, người nhất định phải cầu tình giúp chất nữ trước mặt Cửu công chúa, mong Cửu công chúa bỏ qua cho chất nữ, chất nữ thật sự không biết mình đã làm gì sai, khiến Công chúa không thoải mái..." Chưa nói được hai câu, mỹ nhân lập tức rơi lệ, nhìn vào thật sự là có biết bao nhiêu uất ức.
"Thần nữ không biết mình đã làm sai chuyện gì, mong Cửu công chúa chỉ rõ."
Lúc này hai vị quý nữ bị đánh thấy có chỗ dựa, cũng tới đòi phân bua.
"Cửu muội muội, muội nghe Thất tỷ tỷ khuyên, nô tài ở bên người, không vừa mắt thì có thể đánh, có thể mắng, nhưng dù sao ba vị này cũng là quý nữ, liên quan đến đại nhân trên triều thì cũng phải nể mặt vài phần."
Lung Nguyệt nghe đến đây thì tức điên lên. Đây là muốn chỉ huơu bảo ngựa, đổi trắng thay đen sao?
Lý Long Tá ở cách đó không xa, sợ muội muội nhà mình bị chịu thiệt thòi nên không kiêng kị cái gọi là nam nữ khác biệt nữa, vội vàng bước lên phía trước.
Chúng quý nữ vội vàng phúc thân hành lễ, thi nhau khoe ra giọng nói dễ nghe, dáng người xinh đẹp, đôi mắt long lanh. Lung Nguyệt cảm thấy, tại sao lại giống như sói đói thấy thỏ mập vậy. Ngẫm lại cũng đúng, với phân phận, diện mạo hiện tại của tiểu ca nàng, nếu thả vào hiện đại thì chắc chắn sẽ là người đàn ông độc thân hoàng kim đó!
Ý định ban đầu của Lý Long Tá là qua đây, làm chỗ dựa cho muội muội bảo bối. Nhưng hắn còn chưa kịp nói câu nào thì nghe thấy có tiểu thái giám truyền bẩm: "Hoàng thượng giá lâm!"
A....
Đây là tình huống gì?
Lung Nguyệt nhoài người ra nhìn, bình thường vào giờ này phụ thân nàng vừa hạ triều, đang ở trong ngự thư phòng phê tấu chương mà!
Mọi người tới tấp hành lễ.
Thuận Khải Đế miễn lễ, ôm lấy Lung Nguyệt, ngồi xuống, trầm giọng nói: "Ở đây làm gì?"
Sau câu nói này, ba vị quý nữ thay phiên nhau kêu oan, Thất công chúa và Nghiên phi nương nương van xin hộ.
Giữa lúc mấy người ở đây loại chỉ hưu bảo vượn, toàn bộ nước bẩn đang đổ lên đầu Lung Nguyệt thì một vị tiểu cung nhân không cẩn thận nói "Nói sai rồi", cộng thêm hai vị tiểu thái giám ở bên cạnh Thuận Khải Đế cũng nói, "Nói sai rồi".
Vì thế, lúc Lung Nguyệt đang suy nghĩ làm cách nào để chân tướng có thể phơi bày thì mọi thứ đã bị moi ra hết rồi.
Sau đó Thuận Khải Đế giận dữ, ôm Lung Nguyệt phất tay áo chạy lấy người.
Để lại một đám công chúa, quý nữ lo sợ bất an.
Tạm thời không nói đến chuyện Thuận Khải Đế xử lý bọn họ như thế nào, nói đến chuyện bên trong quân ở Tây Cương.
"Vương Phi...Cửu Nhi..."
Đầu Bùi Nguyên Tu đầu đầy mồ hôi, ngồi phắt dậy, nhưng lại tác động đến miệng vết thương.
Tại sao lại không chết?
Hắn vẫn nhớ, lúc hai con ngựa va vào nhau, hắn phát hiện được sơ hở, lấy ngực đỡ rìu, dùng thương đâm người kia.
Nhưng tại sao lúc này miệng vết thương lại ở trên lưng?
Lại nhìn qua nhìn lại một lúc, màn trong trướng này cũng không phải màn mà hắn vẫn dùng.
"Gia! Tại sao người lại ngồi dậy, mau nằm xuống, cẩn thận miệng vết thương!"
"Bùi Tiểu?"
Bùi Nguyên Tu ngẩn người nhìn người vừa mới vào trướng, đây thật sự là tùy tùng bên cạnh hắn, nhưng tại sao hắn lại trẻ như vậy?