Lung Nguyệt kéo phụ thân và tiểu ca đến chỗ mẫu thân dùng bữa tối.
Trong điện Diên Ninh.
Nghiên Phi ở trong phật đường sao chép kinh văn với Thái hậu nương nương mấy tháng, hôm kia mới được đưa trở về. Lúc này đang ngồi trên giường quý phi oán trách nữ nhi.
"Từ nhỏ ta đã cho rằng con là đứa thông minh lanh lợi, sao đến bây giờ cách suy nghĩ ứng xử còn không bằng đứa nhỏ năm tuổi vậy? Những năm gần đây, nếu Hoàng thượng không nghỉ ở Cần Chính điện thì cũng nghỉ ở Khôn Thái cung, bây giờ Hoàng hậu đã độc sủng rồi. Đều là do con gây chuyện!" Nghiên Phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ấn ấn trán Thất công chúa: "Con cũng suy nghĩ một chút đi, đừng cả ngày tranh nọ kia với vị công chúa kia nữa. Khuê nữ nhà người ta có thể tranh thủ tình cảm cho mẫu thân nhà mình, con đứng một bên xem mẫu thân con sốt ruột phát hỏa à?"
Thất công chúa bĩu môi, nói: "Không phải là nữ nhi chưa từng đi tranh, lần trước người cùng thấy rồi đấy, mấy vị tỷ tỷ kia không tranh sao? Chúng tỷ muội bọn con mang hết tất cả vốn liếng ra cũng không bằng Tiểu Cửu Nhi đứng trước mặt phụ hoàng."
Nghiên phi nghe khuê nữ nói xong, mặc dù không cam lòng, nhưng cũng hiểu được. Ai có thể miễn cưỡng được ý muốn của Đế Vương?
Hôm nay Cẩn Hoàng hậu có thể chuyên sủng là do Hoàng thượng nguyện ý cho.
Lung Nguyệt quấn quýt người, cũng là do Hoàng thượng nguyện ý để hàng quấn quýt
Đây cũng chính là Đế tâm.
Không nói đến việc trong lòng mẫu tử Nghiên phi có bao nhiêu không cam lòng, có bao nhiêu rối rắm.
Nói đến Lung Nguyệt, mấy ngày nay, tâm trạng của nàng vô cùng tốt!
Nhìn trời thấy sắp vào đông, Bình Vương sắp sửa dẫn quan tướng thắng trận trở về triều rồi.
Thái Tử ca ca sắp trở lại, tết Nguyên tiêu này cả nhà có thể cùng nhau dạo chợ đèn hoa rồi.
Tết Nguyên tiêu trước, vì Thái tử ca ca xuất chinh đến Tây Cương, mẫu thân lo lắng, tiểu ca và bản thân nàng cũng không còn lòng dạ đi du ngoạn, cho nên từ bỏ việc đi xem chợ đèn hoa.
Nhưng lần này nhất định phải làm được.
Nhưng Lung Nguyệt tính toán xong xuôi hết rồi thì thời điểm vừa qua năm mới, phủ Ninh An công chúa truyền đến tin dữ.
Nhị nữ nhi của Thuận Khải Đế, Ninh An công chúa qua đời.
Lung Nguyệt nghe xong tin này thì thẫn thờ một lát. Nàng không quen thuộc với vị nhị tỷ này, chỉ biết tỷ ấy hơn mình mời hai tuổi, sau khi nàng được sinh ra, chưa đến hai năm vị Nhị tỷ nà đã xuất giá rồi. Gả cho biểu ca của tỷ ấy.
Lúc trước biết được chuyện huynh, muội có thể kết hôn, Lung Nguyệt còn khó chấp nhận một thời gian, họ hàng gần kết thân đó! Nàng không có cách nào tiếp nhận chuyện này.
Nhà mẹ đẻ của Ninh An công chúa vốn là Hoàng thương, Thuận Khải Đế nạp mẫu thân của nàng là Trang Tần, Lung Nguyệt suy nghĩ đến không phải không có can hệ đến chuyện kinh phí đưa vào hoạt động lúc trước của Thuận Khải Đế, khi vẫn còn là Thái tử.
Sau khi Thuận Khải Đế đăng cơ, nhà mẹ đẻ Trang Tần hiến bạc, có công với xã tắc, cho nên phong tước vị Cẩm Y Hầu hữu danh vô thực.
Nói đến Ninh An công chúa cũng là người mệnh khổ, sau khi Trang Tần sinh hạ nàng thì sức khỏe bắt đầu không tốt, kéo dài hai năm thì qua đời. Cẩn Hoàng hậu thấy nàng còn nhỏ tuổi, ôm đến bên mình nuôi dưỡng hai năm.
Trang Tần là người yếu đuối, không biết bên nhà mẹ đẻ nàng nói gì, lúc sắp chết xin ân điển từ Thuận Khải Đế, đính ước nữ nhi cho thứ tử dòng chính của huynh trưởng nhà mẹ đẻ.
Lúc đó Lung Nguyệt nghe được, nàng cảm thấy nhà Cẩm Y Hầu không hổ là thương nhân, làm chuyện gì cũng phải tính toán thật kỹ. Quyên bạc được tước vị, hiện tại lại có con dâu là công chúa, phò mã của Công chúa cũng được phong hầu.
Vốn là gia đình thương nhân bình thường, nhoáng một cái thành một phủ có hai tước vị tân quý. Mặc dù không có quyền gì, nhưng người ta có nhiều bạc, hiện tại lại có tước vị ấm phong ba đời. Nếu quyết tâm bồi dưỡng hậu bối thật tốt, bỏ đi hơi tiền thì ngày tiến thân vào thế gia thanh lưu cũng sắp tới tới.
Nhưng Ninh An công chúa lại cực giống mẫu thân của nàng, tai mềm, sức khỏe yếu đuối, bây giờ bỏ lại tiểu nữ nhi chưa đến ba tuổi mà ra đi. Trước khi mất lại nói, để biểu muội của em dâu làm kế thê, chiếu cố tiểu nữ nhi số khổ của mình.
Lung Nguyệt nghe xong lại cảm thấy vị Nhị tỷ này là người ngốc nghếch, tại sao không nhờ phụ thân, mẫu thân của mình chiếu cố tiểu nữ nhi. Dù là phụ thân và nữ nhi không thân, nhưng phải nhớ kỹ, không nên nhờ vả sai người.
Bây giờ có kế mẫu, sau này đứa nhỏ kia sẽ vất vả.
Linh đường ở phủ Ninh An công chúa, Cẩn Hoàng hậu đích thân đưa tiễn. Dù sao cũng nuôi nấng hai năm, có chút cảm tình.
Lung Nguyệt muốn đi theo, nhưng lại sợ nàng còn nhỏ tuổi, linh đường ồn ào, sợ làm nàng sợ cho nên bị giữ lại ở trong cung.
Lung Nguyệt cũng không ngờ, lúc mẫu thân nàng hồi cung lại mang theo tiểu nữ nhi số khổ của Nhị tỷ về.
Lung Nguyệt thấy đứa nhỏ không mẫu thân rất đáng thương, cho nên đi đâu cũng mang nó theo.
Tiểu nha đầu này vốn nhát gan, có thể nó thấy Lung Nguyệt không lớn, sau đó lại thấy Lung Nguyệt đối xử với mình rất tốt, còn thấy nàng xuất ra nhiều tâm tư muốn nó vui vẻ, cho nên rất quấn Lung Nguyệt, trở thành đuôi nhỏ của nàng.
Lung Nguyệt và cháu ngoại nữ Trang Nhã Như cùng ăn cùng ngủ cùng chơi một tháng, sau đó lão phu nhân Cẩm Y Hầu tiến cung đón nó về.
Thấy trước khi đi nước mắt con bé lưng tròng, giống như chó nhỏ bị vất bỏ, Lung Nguyệt luôn miệng cam đoan, khi nào rảnh sẽ đến tìm nó chơi.
Do việc của Ninh An công chúa, bên trong Hoàng cung ảm đạm hai ngày, sau vì Bình Vương dẫn quân chiến thắng trở về mà vui mừng trở lại.
Bùi Nguyên Tu cũng theo đại quân trở về Kinh Thành.
Theo kiếp trước, Bùi Nguyên Tu phải là ở lại trong quân đi theo Từ lão nguyên soái.
Nhưng bây giờ trong lòng nhớ nhung một người, cho nên theo Thái tử Lý Long Hựu hồi kinh.
Có điều, trên đường hồi kinh xảy ra một việc khiến Bùi Nguyên Tu vô cùng uể oải. Chính là ấm lô Cảnh Thái Lam của Lung Nguyệt bị Lý Long Hựu nhìn thấy nên đã bị hắn cầm về rồi.