Mọi người vừa cười vừa nói được Bùi Nguyên Tu dẫn tới chính viện.
Anh Vương Lý Long Tá đi tới xích đu làm từ cây trúc phía dưới giàn nho, đặt mông ngồi xuống, đong đưa qua lại, cười nói: "Viện này của Nhận Chi rất tốt! Làm ta có cảm giác thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn(). Ta ngồi ở giàn nho này hưởng thụ chút nhàn tản, mọi người cứ đi dạo đi, đừng để ý đến ta."
"Anh Vương khen nhầm rồi, viện này được xây dựng trong lúc Nhận Chi tâm huyết sôi trào thôi, vẫn chưa đạt được ý cảnh điền viên." Bùi Nguyên Tu cúi xuống khom người trả lời, sau đó phất tay, để Bùi Đại Bùi Tiểu bê trà và trái cây lên, đặt phía trên bàn trúc.
Thái Tử Lý Long Hựu cũng ngồi xuống một cái ghế trúc: "Nhận Chi, nơi này của huynh thực rất ổn. Du liễu ấm hậu diêm, đào lí la đường tiền."()
Bùi Nguyên Tu cười khẽ lắc đầu: "Thái tử nói quá rồi!"
Còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Lung Nguyệt: "Hôm nay biểu ca Minh Hiên bình thường thích khoe chữ không đến đây thì các ca ca lại biến thành người như vậy, nhìn các ca ca nói có sách mách có chứng, vừa nói ra đã là danh ngôn của người đời, chẳng lẽ tất cả đều muốn quy ẩn điền viên giống như Tĩnh Chương tiên sinh sao?"
Sau khi mỉm cười lại nói: "Biểu ca cùng Bùi ca ca cũng tùy hứng đáp hai câu đi." Dứt lời lại che miệng cười.
Bùi Nguyên Tu nghe thấy tên Minh Hiên vô cùng thân thiết xuất phát từ trong miệng Lung Nguyệt, thì không biết trong lòng có cảm giác gì. Nhưng cũng chỉ là tự chuốc khổ mà không có chỗ để tố.
Minh Thức lấy quạt ấn nhẹ đầu Ling Nguyệt, ngâm: "Tức thử tiện nhàn dật, Trướng nhiên ngâm thức vi!"()
Bùi Nguyên Tu nghe xong liền xin tha: "Nhận Chi tòng quân từ nhỏ, nếu bàn về binh thư còn có thể nói một vài bài, còn về phần thơ ca phong nhã này thì không có năng lực rồi."
"Nhận Chi quá khiêm tốn rồi, ai không biết huynh là một nho tướng, ta còn nhớ ngày ấy sau khi say rượu huynh còn sáng tác [Điệp Luyến Hoa] mà!" Tất nhiên là Minh Thức không chịu buông tha cho hắn rồi.
"Làm gì? Mau mau nói đi, chúng ta đang chăm chú lắng nghe đây!" Lý Long Tá truy hỏi.
"Chỉ là nói trong lúc say thôi, làm sao có thể nghe vào tai được!" Mặt Bùi Nguyên Tu đỏ bừng, đó là bài thơ hắn làm, dùng để tưởng niệm Cửu Nhi ở kiếp trước, nhưng lại chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có một ngày đọc nó trước mặt Cửu Nhi.
"Không vào tai được thì vào mắt được không?" Lòng hiếu kỳ của Lung Nguyệt nổi lên, không biết vị chiến tướng quyết đoán sát phạt trên chiến trường này lại có một mặt phong nhã như vậy.
"Cái này..." Bùi Nguyên Tu có hơi khó xử, rồi lại nói: "Vậy thì mời mọi người di giá đến thư phòng!"
"Cái này rất hợp với suy nghĩ của Cửu Nhi, muội muội này của ta thích nhất là dạo thư phòng của chủ nhà, nhưng huynh phải cẩn thận sách tốt của huynh, mau mau sai người cất đi rồi chúng ta hãy vào!" Lý Long Tá trêu ghẹo.
Với một nữ tử xuyên không đến một thời đại khoa học kỹ thuật lạc hậu, không có TV, không có mạng, càng không có máy tính hoặc di động, vả lại với thân phận là công chúa cao quý, khiến nàng không thể thường xuyên xuất cung đi lại. Mỗi ngày trừ bỏ viết chữ, vẽ tranh, đánh đàn thì biện pháp giết thời gian tốt nhất chính là đọc sách rồi. Vì lẽ đó, Lung Nguyệt rất thích tìm xem những bản ghi chú mang văn phong cổ xưa. Bây giờ liền thành thói quen, bất luận là thư phòng của An Vương, Bình Vương, Minh gia, hoặc của các cô nương quen thân đều thì nàng vơ vét một lần.
Mỗi ngày đều vì sách mà đấu với Minh Hiên một trận, mặc dù lần nào Minh Hiên cũng là người bại trận, nhưng cũng thành một chuyện vui.
Cho đến hôm nay mọi người đều nói: Minh Hiên là mọt sách lớn, còn Lung Nguyệt thì là mọt sách nhỏ.
Minh Thức cũng nói: "Đúng vậy! Nếu mà những bản đơn lẻ, bản tốt nhất mà huynh sưu tầm được bấy lâu nay mà rơi vào tay nha đầu yêu sách thành si này thì e là khó mà giữ được rồi! Huynh không biết thư phòng của con bé tên là gì đâu, là 'Hận Thiếu trai' đó!"
Khuôn mặt tinh xảo như ngọc của Lung Nguyệt nhiễm một tầng mây hồng, oán trách liếc hai người một cái: "Cái đó có ý là ‘đọc sách đến lúc bao nhiêu cũng hận vẫn còn ít', dùng để thúc giục bản thân nhìn nhiều đọc nhiều thôi, hoàn toàn bị hai người xuyên tạc!"
"Bất luận có ý như thế nào thì chỉ sợ trong lòng muội luôn nghĩ là càng nhiều càng tốt!" Lý Long Tá cười, lại bị Lung Nguyệt liếc hai lần.
Bùi Nguyên Tu lại thầm nghĩ: Làm sao huynh hiểu được, sách trong thư phòng này đều vì nàng mà tìm, bây giờ có cơ hội được nàng mang đi mới là điều tốt nhất, chỉ cần có thể nhận được nụ cười từ nàng. Bỗng nhiên hắn có suy nghĩ, nếu khiến Cửu Nhi có suy nghĩ muốn mang đi thì không phải sau hôm nay sẽ có thêm một cớ để gặp nàng sao? Nếu cứ liên tục như vậy thì không phải sẽ biến thành nước chảy đá mòn sao?
Tâm tư di chuyển mấy vòng, quyết định chủ ý, Bùi Nguyên Tu nói: "Nhận Chi là người thô kệch, nếu những sách này có thể có người biết đến thì âu cũng là duyên phận, nếu vậy thì đưa cho Cửu Công chúa thì có sao đâu."
Lung Nguyệt nghe hắn nói thì mắt phượng sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rực, nhỏ giọng nói: "Có thể xem một chút không?"
"Mời!"
Bùi Nguyên Tu vén rèm trúc ở cửa thư phòng, để mấy người bước vào.
Chỉ là vừa mới vào thư phòng, Lung Nguyệt liền có cảm giác quen thuộc.
Sau đó lại nghe Lý Long Tá kinh ngạc thốt lên: "Thư phòng của Nhận Chi, bất kể là đồ cùng hay là cách trang trí đều giống hệt Hận thiếu trai trong điện Kinh Chập của Cửu Nhi. Nếu không phải biết rõ huynh chưa từng bước vào điện Kinh Chập thì ta còn tưởng rằng huynh bắt chước thư phòng của con bé đấy!"
() Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn: Câu thơ trong bài Đề Hạc Lâm tự bích (Đề trên tường chùa Hạc Lâm) của nhà thơ Lý Thiệp đời Đường, nghĩa câu thơ là giải thoát bản thân khỏi sự phiền não, buồn chán để bản thân tới một nơi thoát tục, tu dưỡng tâm hồn.
[] Bài thơ “Quy Điền Viên Cư” kỳ – Đào Tiềm (tức Đào Duy Minh). Dưới đây là bản dịch thơ của Hoàng Tạo – Thivien.net:
Thiểu vô thích tục vận, tính bổn ái khâu sơn.
Ngộ lạc trần võng trung, nhất khứ tam thập niên.
Ki điểu luyến cựu lâm, trì ngư tư cố uyên.
Khai hoang nam dã tế, thủ chuyết quy viên điền.
Phương trạch thập dư mẫu, thảo ốc bát cửu gian.
Du liễu ấm hậu diêm, đào lí la đường tiền.
Ái ái viễn nhân thôn, y y khư lí yên.
Cẩu phệ thâm hạng trung, kê minh tang thụ điên.
Hộ đình vô trần tạp, hư thất hữu dư nhàn.
Cửu tại phiền lung lí, phục đắc phản tự nhiên.
Dịch nghĩa:
Trẻ không hùa thói tục, tính thích núi non chơi
Lưới bụi khi trót vướng, chốc ba chục năm trời
Chim lồng nhớ rừng cũ, Cá vũng tiếc đầm khơi
Đồng nam về vỡ rậm, Yên phận ruộng vườn vui
Mười mẫu đất vừa vặn, Tám chín gian sơ sài
Hiên sau du liễu rợp, Thềm trước lý, đào tươi
Xóm cũ tuôn khói bếp, Làng xa thoáng bóng người
Ngõ sâu chó sủa vọng, Ngọn dâu gà gáy dài
Sân ngoài không mảy bụi, Nhà rỗng thừa thảnh thơi
Cũi lồng bó buộc mãi, Lại được thoả thuê đời.
() Hai câu thơ trong bài thơ Vị Xuyên Điền gia (Cảnh nhà nông ở Vị Xuyên) - Vương Duy
Vị Xuyên điền gia
Tà quang chiếu khư lạc,
Cùng hạng ngưu dương quy.
Dã lão niệm mục đồng,
Ỷ trượng hậu kinh phi.
Trĩ cấu mạch miêu tú,
Tàm miên tang diệp hi.
Ðiền phu hà sừ chí,
Tương kiến ngữ y y.
Tức thử tiện nhàn dật,
Trướng nhiên ngâm "Thức vi".
Dịch nghĩa:
Ánh nắng chiều chiếu xuống xóm làng,
Trong hẻm sâu trâu dê đang trở về.
Ông lão nhà quê trông chờ trẻ chăn trâu,
Chống gậy đứng nơi cổng tre.
Chim trĩ kêu, lúa mạch tốt tươi,
Tằm đã ngủ, lá dâu còn lại lưa thưa.
Người nông dân vác cuốc tới,
Gặp nhau chuyện vãn như thường ngày.
Ðó chính là ưa chuộng đời sống an nhàn,
Thanh thản mà hát bài ca Thức vi.