Editor: Búnn.
Không nói đến chuyện Cát An xuống dưới làm gì, mọi người chỉ nghe được Thuận Khải Đế nói phải chờ một chút, liền xua tay cho cung nhân dọn trà bánh xuống, bày rượu và thức ăn lên.
Yến hội bắt đầu, nhạc vui vẻ vang lên.
Bùi Nguyên Tu cùng vài người còn độc thân đến ngồi cùng một bàn với đại thần. Cũng không quen biết, trong bữa tiệc cũng chỉ là ngại quan hệ cá nhân cho nên nói qua nói lại vài câu không đau không ngứa cho qua.
Bàn của hắn đối diện, cách bàn của tiểu bối Minh gia không xa, ngẫu nhiên sẽ có lúc hắn và Minh Thức nhìn nhau, sau đó sẽ mỉm cười nâng chén chúc mừng.
Món ăn đại khái đã được bày biện đủ, vì đây là quà mừng thọ của Anh Vương Lý Long Tá, cho nên dường như toàn bộ thức ăn đều là hải sản, cá bối tôm cua, cái gì cần đều có. Vì đi lại trong cổ đại không nhanh và tiện, bữa ăn hàng ngày của nhóm huân quý thế gia trong kinh thành ngẫu nhiên sẽ có tôm cá tươi, nhưng mà muốn ăn một bữa hải ngư tôm biển tươi ngon như hôm nay phải phải tốn rất nhiều tâm tư. Hải sản được dùng hôm nay đều là ướp lạnh, đoạn đường tám trăm dặm, dùng tốc độ nhanh nhất vận chuyển tới, lúc dỡ hàng, hai cái càng của của biển có mai hình thoi vẫn có thể vung lên kẹp người.
Mặc dù thức ăn tươi ngon, nhưng Bùi Nguyên Tu cũng chỉ tùy ý ăn vài miếng. Tâm tư của hắn không ở đây, mà đã rơi vào bóng dáng nhỏ bé màu đỏ trên ghế chủ vị ở trong trượng đình kia rồi. Hắn chưa dám nhìn thẳng vì kiêng kị trường hợp. Thỉnh thoảng mượn chúc rượu mới dám lén nhìn vài lần.
"Hiên Nhi là người không có phúc rồi!"
Bỗng nhiên tiếng cười đùa truyền từ bàn của tiểu bối Minh gia đến.
"Đúng vậy! Món ngon trước mặt mà đệ chỉ có thể nhìn, không thể ăn!"
"Không có cách nào khác, huynh đệ chúng ta tuy hai mà một, các huynh trưởng sẽ thưởng thức thay đệ!"
"Nếu vậy thì làm phiền các huynh trưởng, tiểu đệ ở đây cảm ơn, các huynh trưởng vất vả rồi!" Minh Hiền chắp tay về phía các vị huynh trưởng, thở dài.
Mấy người dứt lời, mặc dù không dám lớn tiếng gây tiếng động lớn, nhưng cũng thoải mái khẽ cười.
Bùi Nguyên Tu nương theo tiếng cười nói nhìn qua.
Có câu là: [Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song]. ()
Mặc dù Minh Hiên chưa đảm đương nổi hai chữ [Vô song], nhưng mười bốn tuổi, mặc dù còn chút non nớt, nhưng cũng được xưng tụng là tung tăng trần thế giai công tử.
Hôm nay Minh Hiên mặc y phục màu mưa tạnh trời trong thêu hoa văn lá trúc chìm, đường viên thêu hoa văn hình mây như ý. Đeo đai lương màu xanh tương khảm ngọc bích, ngọc bội, được để trong túi có màu sắc giống như vậy. Tóc đen buộc trên đỉnh đầu, tóc, đội ngọc quan có sợi tơ rủ xuống. Đứng cùng Lung Nguyệt, thật sự là kim đồng ngọc nữ, vô cùng tương xứng. Mặc dù Bùi Nguyên Tu cảm thấy chua, lại không thể không thừa nhận.
Bùi Nguyên Tu nghĩ vô cùng nhập thần thì bỗng nghe Minh Thức nói: "Hiên Nhi, tật xấu ăn hải sản liền mẩn đỏ của đệ thực không tốt! Mau mời Thái y điều trị đi."
"Đúng vậy, Cửu công chúa thích nhất là ăn hải sản, mỗi bữa đều phải có, nếu như tật xấu này của đệ không trị tận gốc thì tương lai ngồi cùng bàn dùng bữa cũng thành vấn đề!"
Tật xấu của Minh Hiên đặt ở hiện đại chính là chứng dị ứng với hải sản, chỉ có thể tránh không ăn chứ không thể trị tận gốc.
Bùi Nguyên Tu đưa mắt nhìn người xinh đẹp trong trượng đình.
Lúc này nàng đang lấy nước chanh rửa tay, vô cùng cẩn thận bóc trứng tôm. Bóc một con đặt trên đĩa Thuận Khải Đế, lại bóc một con đặt trên bàn Cẩn Hoàng hậu, rồi sau đó nàng nhìn Thuận Khải Đế cười duyên. Đế hậu cũng tự tay bóc tôm đặt trong bát của nàng.
Bỗng nhiên, Tiêu Nhi, Dính Nhi cùng Tế Nhi mỗi đứa nâng một cái khay vàng nhỏ khắc hoa sen trong tay nhỏ, vui cười hớn hở đi vể phía trượng đình. Nãi ma ma sợ mấy đứa ngã nên đi theo sau. Đến gần, ba đứa nhỏ giơ khay vàng trên tay nhỏ lên, trong đó đúng là tôm đã lột vỏ.
Sau đó lại nghe thấy âm thanh non nớt không rõ của ba đứa nhỏ cùng vang lên: “Tôn Nhi cung chúc Hoàng gia gia tuổi tuổi như hôm nay!”
Thuận Khải Đế cười lớn đáp lại: "Tốt!"
Sau đó bên cạnh có cung nhân nhanh chóng chuẩn bị lấy khay trình lên lại thấy Thuận Khải Đế xua tay, lệnh cho cung nhân mang ghế lên đặt trong đình, ôm ba tiểu kim tôn tới bên người.
Lung Nguyệt đưa tôm trứng đã vừa lột vỏ cho mấy đứa nhỏ ăn. Sau đó nhẹ nhàng nâng mắt nhìn về phía hai vị thân huynh trưởng nhà mình. Mắt to long lanh, vô cùng linh động.
Cửu Nhi thật sự thích ăn tôm biển cua biển, Bùi Nguyên Tu nhớ rất rõ ràng. Ở kiếp trước ở Tĩnh Bắc Phiên Vương phủ, Anh Vương Lý Long Tá thương muội muội, cách hai tháng sẽ cho người vận chuyển tôm của sống đông lạnh cho Cửu Nhi.
Mà cuối cùng Cửu Nhi sẽ tự tay lột vỏ đưa lên môi của bản thân, giống như bây giờ đang làm với ba vị tiểu hoàng tôn, cũng là đôi mắt dịu dàng như nước, nụ cười giống như gió xuân bao phủ khuôn mặt. Cửu Nhi cũng không để người khác bóc tôm hộ, nàng nói ăn tôm cũng là một môn hưởng thụ nghệ thuật. Con tôm được nàng bóc vỏ có thể đặt vỏ của nó vào trong mâm, hoàn hảo như chưa từng bóc, mà hắn biến việc nhìn Cửu Nhi ăn tôm trở thành một lạc thú.
Nhưng chỉ là sau này lạc thú này lại biến mất.
Về phần tại sao lại biến mất? Chính là vào mùa thu năm đó trong kiếp trước, lúc cua béo nhất. Cửu Nhi tặng vài cân cua biển mai hình thoi Anh Vương vận chuyển đường xa từ Bột Hải Quận tới cho mấy người trong Tĩnh Bắc Phiên Vương phủ.
Ai ngờ nhi tử duy nhất của hắn ăn xong lại bị thượng thổ hạ tả, sốt cao không lùi. Dù sao cũng là nhi tử duy nhất của mình, phụ tử cũng liền tâm, hắn ở bên giường nhi tử hai ngày. Mà làm mẫu thân của đứa nhỏ, thị thiếp của hắn Tú Nhi còn đến trước mặt Cửu Nhi khóc rống, nói Cửu Nhi có tâm tư ngoan độc, không chấp nhận được thứ tử, muốn hại tính mạng nhi tử của nàng ta.
Khi đó hắn không hiểu rõ chuyện hậu trạch, chỉ nghĩ rằng Cửu Nhi nhất định có thể xử lý tốt. Còn bản thân thì không lưu lại câu nào, trốn vào trong quân.
Không đến nửa ngày Cửu Nhi đã tra ra nguyên nhân.
Tú Nhi là người chưa từng trải việc đời, cách ngày lại cho đứa nhỏ ăn cua đông lạnh, mỗi lần ăn liền năm con. Cua vốn là vật lạnh, cho dù lúc nấu lên là tươi sống, nhưng hệ tiêu hóa yếu đuối của tiểu hài đồng không thể chịu nổi năm con cua lạnh. Hơn nữa cua đông lạnh sẽ sinh độc tố, sau khi ăn sẽ gặp chuyện không may.
Nhưng Tú Nhi thấy hắn không để ý, cho rằng bản thân cũng oán trách Cửu Nhi, mặc dù không chiếm lý nhưng cũng nhất chết không tha. Dưới cơn giận dữ Cửu Nhi giam Tú Nhi trong sân của nàng ta, sao chép [Kinh Địa tạng Bồ Tát Bản Nguyện] cầu phúc cho nhi tử, chưa chép xong không được bước ra ngoài, cũng để thân vệ của Công chúa trông coi.
Từ đó về sau, vì tôn trọng bản thân, Cửu Nhi luôn lấy thân phận Vương phi cùng dáng vẻ Thụy Mẫn công chúa của nàng biểu hiện ra ngoài. Từ đó, viện tử của nàng lúc nào cũng có thân vệ canh giữ, không truyền bẩm cũng không được đi vào.
Cửu Nhi vốn yêu thích trẻ con không còn giảng những điển cố thú vị mà hắn đã từng có dịp nghe cho thứ tử nữa, cũng không còn thân cận. Chỉ duy trì dáng vẻ đích mẫu nên có.
Sau việc này, Cửu Nhi vẫn tôn hắn kính hắn như trước, mỗi lần đến viện của nàng cũng không để thân vệ ngăn cản. Vẫn tận tâm quản lý mọi việc cho hắn, từ cắt may y phục, thêu hầu bao, đồ dùng này kia cũng chưa bao giờ qua tay người khác. Vẫn là đôi mắt dịu dàng như nước này, vẫn là nụ cười ấm lòng này. Nhưng lúc đó hắn lại cảm thấy giữa mình và Cửu Nhi tồn tại một tầng lụa mỏng, mà tầng lụa mỏng đó bọn họ không có cách nào phá bỏ được.
Sau này hắn mới dần hiểu rõ, là bản thân làm Cửu Nhi tổn thương. Sự kiện này, Cửu Nhi cho rằng hành động bản thân phất tay áo rời đi là đang trách cứ nàng. Còn Cửu Nhi kiêu ngạo lại không chấp nhận được nàng bị người khác tính kế.
Người không hiểu rõ việc hậu trạch như hắn lại không biết, hành động rời đi của bản thân rơi vào trong mắt người khác lại là bất mãn với Cửu Nhi.
Vô số đêm hắn đều thầm hối hận, nếu lúc trước hắn không trốn ra ngoài, dù không nói một câu, nhưng vẫn đứng bên cạnh Cửu Nhi nhìn nàng xử lý việc này, có phải mọi chuyện sẽ không giống như lúc đó nữa không.
Bây giờ, có cơ hội được làm lại lần nữa, hắn nhất định phải khiến những việc đó không giống với trước kia!
Bùi Nguyên Tu tự hoàn hồn trong hồi ức, nâng chén quỳnh tương uống cạn. Ánh mắt chưa từng rơi Lung Nguyệt nửa giây.
Nhìn nàng mỉm cười với tiểu hoàng tôn, bóc tôm của tiểu hoàng tôn, nhìn nàng khoe tôm nguyên vẹn như lúc ban đầu cho tiểu hoàng tôn, trái tim Bùi Nguyên Tu ấm áp như nhiễm gió xuân.
Thật tốt! Lúc này Cửu Nhi vẫn là Cửu Nhi vui vẻ trước kia.
Có ba đứa nhỏ Tiêu Nhi làm tiền lệ, vài vị Hoàng tử khác cũng để nhi tử, nữ nhi nhỏ nhất của mình nâng tôm bóc vỏ lên chúc thọ, nhưng chưa từng được Thuận Khải Đế lưu lại. Cái này đã ở trong dự kiến. Có điều, cũng vẫn được Lung Nguyệt tự tay bóc tôm. Tiểu hài tử rất dễ thỏa mãn, sau khi ăn xong liền vui tươi hớn hở về chỗ của bản thân.
Bùi Nguyên Tu cùng đối ẩm với các đại thần cũng bàn, lúc ngẩng đầu bỗng phát hiện một ánh mắt như sói, hơi si mê, trong lúc lơ đãng nhìn về phía Cửu Nhi của hắn.
Mà người nọ...
Trong giây lát, quanh thân Bùi Nguyên Tu nhiễm một tầng khí lạnh.
Hắn vĩnh viễn không thể quên được dáng vẻ phát rồ của người đó khi đặt kiếm thanh phong lên cổ Cửu Nhi.
Nghĩ tới lúc đó lửa giận công tâm, hận không thể lập tức tiến lên làm thịt người nọ.
Một màn Cửu Nhi chết kia, sống lại, cảnh đó vẫn luôn tồn tại trong giấc mộng của hắn, bao nhiêu lần giữa đêm khuya bỗng tỉnh giấc, hắn sợ lịch sử sẽ tái hiện.
Nhưng toàn bộ chuyện kiếp trước bây giờ vẫn chưa phát sinh, tuy hận thù chỉ có thể đè nén trong ngực không có cách nào phát ra. Chén lưu ly trong tay suýt nữa bị hắn bóp nát....
Thọ yến chuẩn bị kết thúc.
Cát An tiến lên hồi bẩm, theo phương pháp của Cửu Công chúa, côn trùng thật sự xếp thành chữ.
Thuận Khải Đế nghe xong mừng rỡ, di giá, dẫn chư vị đại thần huân quý tiến lên quan sát.
Làm không xa, ngay phía trên một tảng đá cẩm thạch bên ngoài Dao đài, từ xa nhìn lại, hàng ngàn hàng vạn con kiến vây ở đó. Da đầu người xem run lên. Lung Nguyệt lén vuốt mấy tầng da gà trên người, thầm nghĩ trong lòng: Thật sự đủ ghê tởm, nhưng mà vì hạnh phúc của mẫu thân sau này, mặc dù ghê tởm cũng phải liều mạng!
Một vài quý nữ bị dọa không nhịn được phát ra tiếng thét kinh hãi. Cẩm Loan càng không nhịn được kêu lên: "A! Phía trước là cái gì? Sao lại có thể như người điều khiển vậy được?"
Thuận Khải Đế nghe vậy thì trầm mặt, vì để lại cho Cẩm Loan vài phần mặt mũi, trầm giọng nói: "Nếu không xem được thì về trước đi!"
Sau đó Cẩm Loan không dám phát ra âm thanh khác nữa, bước lên phía trước, chợt có gan lớn nhìn rõ ràng: "Quả thực mấy con kiến đó xếp ra chữ!"
Lại có người hét lên: "Đúng là chữ 'thọ'!"
Mọi người nghe vậy, lá gan cũng to lên, cố gắng nhìn cẩn thận.
Thuận Khải Đế quay đầu cười nhìn Lung Nguyệt: "Như thế nào, trẫm thấy chữ, thấy biện pháp, tiểu nha đầu nhà con còn muốn thừa nước đục thả câu nữa không?"
Lung Nguyệt lém lỉnh cười, nói: "Nhi thần không dám, thi thần biết thì nói hết, không biết không dám nói!"
"Còn không mau nói!" Thuận Khải Đế giả bộ tức giận nhìn nàng.
"Trên sách có nói những con vật như kiến thích đồ ngọt, nhi thần bảo Cát An dùng bút chấm mật viết chữ [Thọ]. Những con kiến này bị vị ngọt hấp dẫn, chạy lên đó cắn, số lượng tăng dần, nhìn từ xa sẽ ra một chữ!"
Lung Nguyệt nói xong còn chớp chớp mắt nhìn Thuận Khải Đế. Khóe môi đỏ hồng khẽ nhếch lên, lộ nụ cười đắc ý.
Thuận Khải Đế nghe vậy bỗng hiểu ra. Cái gọi là thần tích quấy rầy ông nửa tháng, bị Lung Nguyệt nói mấy câu đã kéo xuống lớp màng bí mật. Trước mặt đám huân quý, Thuận Khải Đế lập tức sai người vào trong phố tìm những lá cây bị côn trùng cắn thành chữ mơ hồ đến.
Sau khi xem qua, xác nhận trên lá cây đúng là bị người có tâm bôi đồ ngọt lên.
Thuận Khải Đế tức giận nói: "Năng lực kỳ quái làm loạn triều thần, tà thuyết mê hoặc lòng người, nhiễu loạn triều cương, việc này nhất định phải tra cho rõ, trị thật nặng, răn đe! Tuyệt đối không nhân nhượng!"
Lập tức Đại Lý tự Khanh, Thuận Thiên Phủ Phủ doãn cùng Tông Nhân phủ cùng tiếp nhận án này.
Sau Vạn thọ yến, Thuận Khải Đế giải quyết được sự việc làm phiền lòng, tất nhiên là vô cùng vui sướng. Buổi chiều, cứ theo lẽ thường dùng bữa với Cẩn Hoàng hậu ở Khôn thái cung, sau đó lại yên lòng ôm lão bà xinh đẹp gặp Chu công. Không còn cần quan tâm đến việc hôm sau lâm triều bị thần tử đề cập đến thần tích, tuyển tú nạp phi, ân hưởng gì gì đó nữa.
Trong hoàng thành, Thuận Khải Đế có lão bà, tiểu hài tử là đầu giường lò sưởi, trong lòng vô cùng thoải mái.
Trong kinh thành, cũng có mấy nhà vui, mấy nhà sầu.
Tin tức không chân, truyền đi vô cùng nhanh chóng.
Thọ yến kết thúc, việc Thuận Khải Đế nghiêm tra trùng cắn lá cây liền truyền ra.
Phàm là những người từng dâng tấu chương, coi việc thần tích là cớ ép Hoàng thượng tuyển tú nạp phi, dùng lời nói khẩn thiết phải lấy xã tắc làm trọng, nên ân huệ cùng hưởng. dù sao chỉ cần có chút dính líu đến chuyện này thì đều sợ hãi không yên.
Sau Vạn thọ được nghỉ ngơi ba ngày thì các đại thần đều ngây ngốc trong thư phòng viết tấu chương nhận tội.
Sau vạn thọ yến gặp qua người kia một lần, Bùi Nguyên Tu cảm giác nguy cơ mãnh liệt hơn. Mấy ngày chỉ ngây ngốc ở thư phòng, suy nghĩ xem nên làm thế nào để kế hoạch của bản thân càng thêm chu đáo chặt chẽ.
Không chỉ là làm thế nào cưới được Cửu Nhi, làm thế nào để có thể cho Cửu Nhi cuộc sống an nhàn.
Bây giờ còn phải làm thế nào để khiến ý tưởng điên rồ của người kia chết trong trứng nước, không để hắn ta có cơ hội gây sóng gió.
Ngày đầu tiên lâm triều sau khi nghỉ mấy ngày tiết Vạn thọ, tấu chương nhận tội xếp thành chồng thật dày trên án thư của Thuận Khải Đế.
Thấy hôm nay trên triều các đại thần vô cùng hoảng sợ, tâm trạng của Thuận Khải Đế vô cùng thoải mái, giống như cục khí bị đè nén trong người lâu ngày cuối cùng cũng có thể nhổ ra.
Trong lòng còn tán thưởng Lung Nguyệt tận mấy lần. Nhà có nữ nhi thật đúng như có trân bảo, tiểu nha đầu Lung Nguyệt này chính là phúc tinh của ông, hạ đưa quạt, đông tặng than!
Dưới thềm đỏ, cạnh long ỷ, Cát An len lén quan sát sắc mặt Thuận Khải Đế, chỉ thấy đuôi lông mày ông giương nhẹ, trong mắt tràn ngập ý cười, nói ngắn lại chính là gương mặt chứa cảnh xuân vô hạn. Cát An biết, Hoàng thượng nhà hắn lại nghĩ tới khuê nữ rồi!
Án tử nhanh chóng tra rõ, những người liên quan cũng đã bị bắt giam, thống nhất lời khai.
Nhưng lúc phải dẫn ra người làm chủ phía sau thì lại bị Thuận Khải Đế ngăn lại.