Công Chúa Thất Sủng Ta Muốn Nàng

chương 42: nghe an vạn thiện thổi tất lật ca (15)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Chủ tử ~~"

Nam tử kia chui vào thùng xe như rắn, liền bị Hồng Phi một tay xách trở ra, thanh âm Hồng Phi vang lên như chuông lớn: "Công tử, người này toàn thân dơ bẩn, đừng để hắn làm bẩn áo choàng của người. " Nam tử cười khanh khách không ngừng, hơi thở như lan bên tai Hồng Phi: "Gia muốn để nô tài và người thì đã nói từ sớm, làm gì mà phải tìm những cớ này." Hắn ngắm nhìn bốn phía, tròng mắt cười nhẹ: "Làm trên xe, cũng có tình thú khác."

Trên mặt Hồng Phi vừa trắng vừa đỏ, gắng nhịn lắm mới không vung nắm đấm đang xiết chặt vào mặt gã, chỉ nghe thấy một tiếng cười khẽ của Thượng Quan Mạn trong xe. Hồng Phi lập tức đỏ mặt tới mang tai, dùng sức vẫy vẫy dây cương: "Ngồi vững đi!"

Xe ngựa lao ra như tên bắn, làm cho nam tử kia ngã nhào xuống, đầu đập vào thành xe, rèm xe bằng vải thô nhuộm, ánh mắt đau đớn, bỗng có người chậm rãi vén rèm, chỉ thấy trong xe u ám, một thiếu niên mỹ mạo chứa ý cười, hỏi hắn: "Ngươi tên gì?"

Hắn giật mình, tên ở chỗ đó, nói ra trước mặt người này đột nhiên cảm thấy đáng xấu hổ, không đợi hắn đáp, Thượng Quan Mạn nhíu mày: "Thôi, ta muốn ngươi quên hết quá khứ, tên cũng phải thay đổi."

Đem quá khứ... quên hết sao? Hắn cầu còn không được. Lại nghe nàng nói: "Tên do ngươi tự đặt, ta sẽ cho ngươi một thân phận mới."

Hắn không khỏi nhẹ giọng thì thào: "Vì cái gì?" Tại sao là hắn, một người hạ tiện rẻ mạt như vậy. Thượng Quan Mạn mỉm cười: "Bởi vì, ta cần một thứ của ngươi."

"A." Thì ra là thế, hắn chuyển động thân thể, muốn nhào qua, lại bị nàng lách mình né tránh, ánh mắt lạnh lẽo: "Ta đã cho ngươi quên quá khứ, đương nhiên sẽ không để cho ngươi làm chuyện như quá khứ." Nàng dừng một chút, chậm rãi mở miệng: "Ta sẽ cho ngươi phú quý cả đời, nhưng muốn ngươi trung thành một đời."

Trong phòng có tiếng nói đồng thời vang lên thanh thúy: "Đến đây!"

Màn che vén lên, nam tử áo xanh từ từ đi ra, tóc đen buộc lên, lộ ra gương mặt nhẹ nhàng đẹp mắt, đứng trước mặt nàng, vén áo quỳ xuống đất dập đầu: "Phản Ảnh khấu kiến công tử."

Tiểu Ngũ ôm Hồ Tử hai mắt mơ màng: "Diện mạo của Phản Ảnh ca ca thật đẹp." Tiểu Tam khẽ nói: "Thế này đã là gì, về sau diện mạo của ta còn đẹp hơn hắn." Tiểu Ngũ xoay mặt che môi cười trộm với Hồ Tử: "Ca ca nói mạnh miệng."

Tiểu Tam đang muốn phát tác, liền nghe Thượng Quan Mạn hỏi: "Biết chữ không?"

Phản Ảnh cười nhạo: "Người ở chỗ đó ra, vẫn nhận biết được mấy chữ."

"Đánh cờ?"

Phản Ảnh ngơ ngác một chút: "Hiểu sơ một chút."

Thượng Quan Mạn hơi cúi đầu, nói: "Không sao, tới đây hãy xem như là đã về đến nhà." Tiểu Tam vội xen vào: "Đúng vậy, ca ca đừng cứ như vậy, giống như là chủ nhân có thể ăn thịt người."

Phản Ảnh lại cười nheo mắt, đến trước mặt Thượng Quan Mạn nắm lấy đầu ngón tay nàng, quyến rũ cười nói: "Ta lại trông mong chủ tử ăn ta." Thượng Quan Mạn còn chưa có phản ứng, chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua. Hồng Phi mạnh mẽ đẩy Phản Ảnh ra, trợn mắt nói: "Ngươi quy củ chút cho ta!" Phản Ảnh mềm nhũn nằm trên mặt đất, chống cằm cười không ngừng: "Tiểu Phi thật thô lỗ."

Tiểu Phi... Tiểu Tam và Tiểu Ngũ che bụng cười không ngừng. Hồng Phi trầm mặt, liếc Phản Ảnh, tức giận không chỗ phát tiết: "Công tử, người này thật có thể đảm đương việc lớn sao?"

Thượng Quan Mạn quá mức cảm giác sung sướng, cũng chống cằm, nhìn chằm chằm vào mặt Phản Ảnh cười nói: "Hắn đẹp như vậy, tự nhiên sẽ làm được."

Phản Ảnh vội bò qua: "Tạ chủ tử khích lệ." Còn chưa làm gì, Hồng Phi đã nhanh đến ngăn phía trước mặt Thượng Quan Mạn, hơi lo lắng: "Để cho hắn thay thế chủ tử tọa trấn, ty chức không dị nghị, nhưng nếu đụng độ đối thủ, thì nên làm sao đây."

Thượng Quan Mạn ngước mắt nhìn hắn. Hồng Phi không chịu nổi ánh mắt của nàng, không tự giác rũ mắt, nàng mới nói: "Trải qua chuyện này, ta không thể che mặt đánh cờ với khách nữa, lại không tiện xuất đầu lộ diện, chỉ có thể để cho Phản Ảnh thay ta, nếu gặp gỡ địch thủ... Ta ngồi phía sau bức tường kia, dùng đồ trang trí ngăn trở. Ta ở bên trong tự nhiên thấy rõ ràng, đến lúc đó chỉ điểm, Phản Ảnh tự nhiên sẽ biết ứng đối thế nào."

Hồng Phi còn do dự, Thượng Quan Mạn đã không kiên nhẫn cắt lời: "Được rồi, việc này đã định, đưa ta đi Phụng Hiền lâu." Cất bước muốn đi nhanh, đột nhiên lại nghĩ tới: "Chuyện chỗ ở thế nào?"

Tiểu Tam vội đáp: "Nghe chủ tử giao việc, cố gắng tìm nơi cách xa kỳ xã một chút, cuối cùng tìm được một chỗ. Vốn dĩ chủ nhân cũ là nhà giàu triều đình, về sau xuống dốc, liền bán nhà, vừa vặn để phụ thân biết được, mời thầy phong thuỷ xem qua, hôm nay sẽ có thể có tin tức."

Thượng Quan Mạn gật đầu, lúc này mới đi, lại nghe Tiểu Ngũ thét kinh hãi một tiếng: "Hồ Tử..." Một thân tuyết trắng lao vụt theo sau Thượng Quan Mạn, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.

Hàn gia từ xa đã tự mình mang theo mọi người nghênh đón, thập phần thân mật nắm tay nàng, cười thân hòa vô hại: "Công tử có thể tới, thật sự là vinh hạnh của chúng ta." Nàng nhanh chóng rút tay về, hắn lại cầm chặt, lập tức nhíu mày. Hàn gia ngược lại hình như không có phát giác có gì không ổn, đang muốn dẫn nàng vào, chợt cảm thấy có thứ gì đó túm vạt áo vắn, không khỏi cúi đầu, đã thấy một con chồn màu trắng mắt xanh hung dữ cắn vạt áo hắn, lộ vẻ hung ác.

Thượng Quan Mạn đột nhiên cảm thấy Hách Liên Du tặng nàng con vật này có chút tác dụng, hỏi Hồng Phi: "Sao mang nó đến đây?"

Hồng Phi liếc hai người đang nắm tay, nói: "Nó chạy theo suốt, ty chức không đành lòng, liền cho nó vào xe, ai ngờ tự nó chạy ra." Thượng Quan Mạn thuận thế bỏ qua Hàn gia, xoay người ôm lấy con chồn trắng, cười nói: "Súc sinh vô lễ, kính xin Hàn gia bao dung, tha thứ."

Hàn gia như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào con chồn trắng, chỉ cười: "Không sao." Truyện Sắc Hiệp -

Đoàn người chậm rãi vào quán, chúng thương gia chỉ xem Thượng Quan Mạn là tân sủng của Hàn gia, đều tiến đến hàn huyên. Vào nhã gian, cũng không tự giác nhường vị trí, mọi người ngồi vào chỗ của mình, chỉ còn một vị trí bên cạnh Hàn gia. Thượng Quan không biết làm sao, đành phải ngồi xuống, bỗng thấy ghế bên cạnh Hàn gia vẫn trống, không khỏi buồn bực, lại có nhân vật gì quan trọng hơn chưa tới sao.

Đang trầm tư, chợt nghe ngoài nhã gian xôn xao, mọi người vội đứng dậy đón chào. Hàn gia dẫn đầu đi ở đằng trước, một người áo bào màu xanh thêu chỉ vàng đi vào. Thanh Thụy Đỗ Minh theo sau, bên ngoài mặt trời chói chang, xóa tan vẻ lạnh lùng nồng đậm trong mắt hắn, bình tĩnh nhìn vào đám người, trên môi chứa đựng sự vui vẻ lười biếng.

Hàn gia cũng là thân cao ngọc lập, ưu nhã vô cùng, hai người đứng ở đằng kia, ưu nhã thoát trần, hai người ngồi xuống, mọi người mới dám ngồi.

Hách Liên Du cũng không nhìn nàng, nói chuyện với Hàn gia thật vui vẻ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười sung sướng. Thượng Quan Mạn ở một bên ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.

Mọi người trông vào, ba người đều là long phượng trong loài người, không khỏi âm thầm tán thưởng, thời gian đã lâu, chỉ có mọi người hai mặt nhìn nhau, cái này... không khí này, cảm giác có chút quái dị nha!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio