Tối hôm đó
------------
- Wen! - Gin gõ cửa phòng nó - Nội gọi sang nhà kìa.
- Sao vậy anh?
- Em cứ sang đi rồi biết.
- Ukm.....
---------
- Cháu đang qua lại với cháu trai tập đoàn Thành Công?
- Dạ..... Sao nội biết ạ?
- Cháu không cần quan tâm đến điều đó. Cháu chỉ cần trả lời cho ông, có hay không thôi.
- Dạ vâng có.
- Cháu phải chấm dứt qua lại với đứa trẻ đó ngay cho ông.
- Tại sao ạ?
- Cháu không cần biết. Cháu chỉ cần biết là ông không đồng ý với mối quan hệ này.
- Thành Công và Đại Phong vốn không có hiềm khích, cũng đâu phải không môn đăng hộ đối. Tại sao ông lại không đồng ý?
- Cháu chỉ cần biết ông không đồng ý là được. Giờ cho cháu lựa chọn. Một là cháu về Mỹ sinh sống. Hai là phải chia tay với thằng nhóc ấy.
- Ông à, tại sao vậy? Cháu lớn rồi, cháu có thể tự quyết định chuyện tình cảm của bản thân. Ông không được ép cháu quyết định như thế. - Nó gắt lên
- Cháu!!!! Cháu!!!! - Mặt ông Phong biến sắc. Ông ôm lấy tim, thở dốc rồi ngã khuỵu xuống - Cháu.....
- ÔNG NỘI!!! - Nó hét len rồi chạy đến dìu ông Phong - MỌI NGƯỜI ƠI!!!!!!!!
---------------
Tiếng còi xe cấp cứu xé toạc đi màn đêm yên tĩnh đang bao trùm cả khu biệt thự
------------------
- Ai là người nhà bệnh nhân Nguyễn Đại Phong? - Bác sĩ bước ra
- Chúng tôi! - Bác nó chạy đến
- Ông ấy bị lên cơn đau tim do kích động mạnh, không sao đâu. Tạm thời đã qua cơn nguy kịch rồi. Ông ấy cũng đã tỉnh. Chúng tôi sẽ kiểm tra ông ấy lại một lần nữa rồi chuyển sang phòng hồi sức. Đến lúc ấy mọi người có thể vào thăm. Nhưng tuyệt đối đừng để ông ấy bị kích đông.
- Vâng, chúng tôi biết rồi.
- Hức hức..... Tất cả là tại cháu..... - Nó cúi mặt xuống hai tay khóc
- Không sao đâu..... Em không có lỗi.... - Gin xoa nhẹ đầu nó
- Có chuyện gì vậy???? - Bác Diệp nó hỏi
- Dạ là ông bảo cháu phải chia tay với Win hoặc trở về Mỹ. Cháu.....
- Anh hiểu rồi....
- Win là ai????? - Bác Diệp hỏi
- Bạn trai con bé. Cháu trai Thành Công....
- Là cháu trai của Thành Công ư???? - Bác Diệp ôm nhẹ nó - Ông làm vậy chỉ là vì muốn tốt cho cháu thôi.
- Sao vậy ạ????? - Nó ngẩng mặt lên hỏi
- Bác không thể cho cháu biết được bây giờ. Nhưng có lẽ, cháu nên im lặng và làm theo lời ông đi. Đó lẽ là sự lựa chọn tốt nhất.
- Nhưng....... - Nó khẽ thở dài - Để cháu suy nghĩ. Nhưng tại sao không ai cho cháu lí do cả vậy?????
- Cháu không nên biết thì tốt hơn. - Bác Diệp thở dài - Thôi mình sang thăm ông đi
- Vâng ạ..... - Nó đứng dậy nhưng lòng ngổn ngang suy nghĩ
---------------
- Là anh nói với ông phải không? - Gin điện thoại cho David
- Phải..... Ông sao rồi? - Anh đang trên đường đến bệnh viện đây....
- Ông đã tỉnh rồi. - Gin đáp - Tại sao anh lại làm thế? Tại sao ông lại cấm hai đứa chúng nó? Em thật sự không thể hiểu được.
- Vì vụ tai nạn của con bé. - Sam đáp thay - Vụ tai nạn đó có liên quan đến thằng Win.
- Tai nạn nào? - Gin hỏi
- Vụ tai nạn cách đây năm. Vụ tai nạn tại cánh đồng hoa ấy.
- Tại sao lại liên quan đến thằng Win?
Sam ngồi ghế bên cạnh giật lấy điện thoại:
- Chị cũng không thể kể đầu đuôi câu chuyện cho em rõ được. Tóm lại chị chỉ nói. Con bé hôn phu của thằng Win nhà chị đã đẩy Wen xuống dưới dốc sau khi thấy con bé chơi đùa thân thiết với thằng Win. Chuyện đó chính mắt thằng Win và chị đã trông thấy con bé rơi xuống vực. Nhưng thằng Win cứ nghĩ con bé đã chết từ lâu rồi, chứ nói hoàn toàn không biết con bé chính là cô nhóc năm xưa chơi đùa với nó, vì con bé đã che giấu thân phân của mình, em hiểu chứ? Nhưng dạo gần đây, tần suất đau đầu của con bé ngày càng nhiều, trí nhớ nó đang dần hồi phục. Càng ở bên thằng Win, con bé sẽ càng nhớ nhiều hơn. Đồng nghĩa với việc nó sẽ phải đối mặt với tổn thương vì thằng Win nhiều hơn Hơn nữa, con bé hôn phu của thằng Win vừa trở về từ Hàn Quốc, Chị sợ nó sau khi biết Wen chính là cô bé năm nào sẽ làm cho con bé bị thương một lần nữa. Cha chị cũng biết chuyện này nên đã chuyển gia đình chị đi sau vụ đó không lâu, em nhớ không? Do vậy, tốt nhất là để con bé tạm xa thằng Wen đến khi nó hồi phục trí nhớ hoàn toàn và có thể đối mặt với quá khứ. Về phần thằng Win, thời gian này để cho nó có thể lớn thêm chút nữa và đủ sức chống lại sự ép buộc của ba chị. Chị cũng chẳng thích con nhỏ đó một chút nào. Thời gian này cũng sẽ làm cho mọi chuyện trở về quỹ đạo. Có lẽ để thêm ba năm nữa đi. Khi chúng nó đủ tuổi. Bây giờ chuyện thân phận ở trường của chúng nó cũng đủ rắc rối rồi.
- Vâng, em hiểu rồi. - Gin khẽ thở dài - Tạm biệt chị.
- Nhớ không được nói bất cứ đứa nào về chuyện này đâu đấy!
- Vâng ạ.....