Nó một mình đi dạo biển đêm
- Chị.... Khuya rồi sao chị chưa ngủ????? - Một giọng nói trong veo làm nó giật mình quay lại nhìn - Chị đi lang thang ngoài biển làm gì?????? Có chuyện buồn sao?????
- Phương Nghi?????? - Nó nhíu mày - Em sao lại ra đây?????
- Dạ em ngủ không được. - Cô bé ngồi bệt xuống bãi cát - Còn chị?????
- Chị cũng vậy. - Nó mỉm cười, lấy vội tay lau đi nước mắt
- Hihi. Chị mắc cười quá. - Cô bé nhìn nó rồi bật cười - Chị chưa tẩy trang mà còn khóc, mặt lem nhem như con mèo.
- Ơ.... - Nó giờ mới phát hiện khuôn mặt mình chả khác gì một con ma xấu xí. Nó bĩu môi. - Con nhóc này.... Trêu chị à????
- Hihi..... - Cô bé vọt chạy đi - Lêu lêu.....
-------------
- Các chị người mẫu nói chị rất lạnh lùng và nghiêm túc. Em thấy chị cũng thân thiện mà..... - Cô bé mỉm cười, đầu tựa vào vai nó
- Thật sao????? - Nó nhíu mày - Thân thiện tùy người thôi em....
- Sao vậy hở chị?????
- Đến khi nào em bước ra khỏi cuộc sống, em sẽ hiểu. Thế giới này thực sự rất phức tạp, em à. Những người lương thiên sẽ không bao giờ có thể sống sót. Kẻ mạnh mới là kẻ chiến thắng.... - Nó nói, rồi nhìn vào màn đêm của biển và trời
- Windy, em nhớ anh lắm, nhớ chết đi được..... Vậy anh, có nhớ em không?????
-Windy???? Là “ai í” à chị????? - Cô bé cười lém lỉnh
- Con bé này.....
“Có những ngày mà ta từng yêu say đắm
Có nỗi buồn nào qua làm anh luôn nhớ một vòng tay ấm bên mình
Dù rằng anh đứng bên người và rồi cứ thế, cứ thế mãi trôi.
Và em cơn mưa đã qua đi rồi
Còn lại đây những nỗi buồn giấc mơ biến tan
Tìm lại em nơi phương xa xôi.
Tìm lại bao thời gian khi ta luôn chung đường
Tìm lại nơi lặng câm trong tim này bấy lâu
Tìm lại ấm áp khi em mang đi rồi
Anh không thể nhớ đến chiếc hôn
Từng dòng bao người qua trong ta như cơn mộng
Để rồi khi nhận ra trong anh đã mất em
Dù rằng nhiều người đã đến với anh bao ngày
Nhưng không thể lấp đi hết bóng em
Anh sợ mất em....”
-----------
- Chị Sam!!!! - Nó chạy thẳng vào phòng Sam
- Chị biết rồi. - Sam gấp hành lí - Em về phòng chuẩn bị đi. Chị gọi lũ kia rồi. h bay.
- Vâng.... - Nó khẽ gật đầu, bước đi
- Này Wen.... - Sam ngập ngừng gọi
- Sao ạ? - Nó không quay đầu lại, chỉ đặt tay lên cánh cửa. Nó biết Sam định nói gì nhưng vẫn im lặng lắng nghe
- Em.... Có chắc chứ???? Trở về, bây giờ..... Được không?????
- Em.....
- Em có sẵn sàng tha thứ cho Win không?????? - Sam bước đến, đặt tay lên vai nó
- Có lẽ có, nhưng cũng có lẽ không...... - Nó khẽ mỉm cười rồi quay đầu lại nhìn Sam - Cho dù không tha thứ cũng không thể trốn tránh như vậy, tình yêu mà chị.....
- Em còn đau không????? Em còn hận không?????
- Đau... Hận.... Có lẽ còn.... Nhưng yêu..... Nhiều hơn chị ạ....
- Ừ, vậy chị yên tâm rồi..... Chị biết mà, cả hai đứa vẫn còn yêu nhau rất nhiều, thế nên, chị nghĩ, một lời xin lỗi, có lẽ là đã đủ.....
- Vâng..... - Nó xoay người ôm lấy Sam - Cảm ơn chị.....
- Cảm ơn cái gì chứ con bé này..... Win là em của chị, em cũng vậy, cả hai đứa đều quan trọng đối với chị như nhau, thế nên, chị đương nhiên muốn hai đứa về chung một mái nhà với chị rồi.....
- Về chung một mái nhà cái gì chứ.... - Nó khẽ đỏ mặt - Bố chị có đồng ý không kìa. Ông ấy đã sớm lựa con dâu rồi mà....
- Nhắc mới nhớ, con bé Anna này, nó gan lắm mới dám đối đầu với chị. Em yên tâm, chị sẽ bảo vệ tình cảm của hai đứa đến cùng....
- Thôi em về phòng đây chị nhé..... - Nó cười rồi tạm biệt Sam - Lát gặp lại chị......
.....
- Chị sẽ bảo vệ em, để chuyện mười năm trước sẽ không xảy ra nữa..... - Sam nhìn theo bóng nó rồi khẽ nói - Mạnh mẽ lên, Moon nhé!!!!