Lão Kim thoáng giật mình,nếu kiểm tra ra trong chậu đúng làcó độc không phải là lão sẽ mắc tội nặng hơn sao?
-Ông chủ,tôi sai rồi.Là tôi đã chót hạ độc con ngựa,mong ông tha cho tôi.
Lão kim ngóc đầu dậy hướng ông chủ trang trại cầu xin sự tha thứ.
-Con ngựa nó gây tội gì với chú mà chú nỡ ra tay với nó.Chú nói đi!
Ông chủ trang trại tức giận quát vào mặt lão.Chủ nhân của con ngựa đang ở đây nếu ông mà không tra ra rõ dàng thì làm sao mà ăn nói với người ta được chứ.
-Dạ,là..là có một cô bé ở bên ngoài tới nhờ tôi giết nó.
Lão kim khó khăn mở miệng.
-Chú có biết nhỏ ta là ai không?
Thiên Hà trừng mắt.Đứa nào mà lớn gan vậy, dám thuê người tới giết tiểu bạch,thú cưng của Thiên nhi?Đúng là muốn chết!
-Tôi không biết!Lúc đó cuống quá nên..nên tôi quên hỏi.
-Chú bị làm sao vậy?Không biết là ai mà dám đồng ý giúp nhỏ ta hả.
Ông chủ trang trại gắt lên,tay xoa xoa cái chán.Lão Kim làm thuê cho ông cũng phải hơn mười năm rồi tại sao lần này lại hồ đồ như vậy chứ.Đã vậy còn để cho đám trẻ nước ngoài tới chứng kiến hết những chuyện xấu này.Thử nói xem làm sao mà ông dám bênh vực lão.
-Không phải chú mải nhìn tiền rồi quên hỏi đấy chứ?
Cậu nhướn mày nói khiến cho lão ta câm như thóc luôn.
-Nhỏ ta có ngoại hình mặt mũi như thế nào?Giờ nhìn lại chú nhận ra chứ.
-Lúc đó trời tối quá lên tôi cũng không nhìn rõ lắm.Nhưng nhỏ bị tật chân thì phải,thấy đi cà nhắc.
Lão kim "thật thà" khai báo khiến cho tất cả mọi người khẽ nhíu mày.Không lẽ là do tiểu bạch đá người ta què chân nên giờ nhỏ đó tới tính sổ?Chắc không ai nhỏ mọn vậy chứ.
Thấy cô trừng mắt nhìn,tiểu bạch rưng rưng lắc đầu.Là đại hoàng tử dẫn nó tới đây mà.Nó hung hăng không cho ai lại gần nhưng chưa làm tổn thương tới ai mà.
Cô tất nhiên là biết tiểu bạch đang kêu oan.Nếu vậy thì vì lí do gì mà phải hại tiểu bạch chứ.Cô trầm mặc suy nghĩ.
-Thôi,khuya rồi mấy đứa đi nghỉ ngơi trước đi.Chuyện này tới đây là kết thúc.Dù sao con ngựa cũng không có xảy ra chuyện gì.Còn về chú kim bị ngựa đá thành ra như vậy rồi xin mấy đứa bỏ qua cho.Tôi thay mặt chú ấy xin lỗi mấy đứa.