Vệ Trường Phong cố sức chớp mắt một cái, nhìn hai người ôm chặt, khẩn yếu nhất chính là hòa thượng này ngay cả ngoại sam cũng không có mặc, chỉ mặc một kiện trung y, đây cũng quá kỳ cục! Thảo nào lúc nãy thị vệ kia không chịu nói rõ, thì ra “quan hệ tốt” chính là ý này, bất quá hiển nhiên điều này đã vượt ra khỏi phạm vi quan hệ rất tốt, Vệ Trường Phong nhìn bọn thủ hạ một chút, hung hăng ho khan vài tiếng, có cái gì hay mà nhìn, nhìn nữa mạng nhỏ của các ngươi sẽ mất!
Vài tên thị vệ nhận thấy uy hiếp, tự nhiên là đang không có lá gan đi xem, dù sao bát quái và vân vân luôn luôn không quan trọng hơn tính mạng, toàn bộ đều thu hồi ánh mắt.
Vệ Trường Phong đi về phía trước, bất quá rất đáng tiếc hai người vẫn còn đắm chìm trong thế giới của mình, mãi đến khi Vệ Trường Phong đi tới trước mặt, bọn họ vẫn còn chưa phát hiện.
Bất đắc dĩ, Vệ Trường Phong cúi người, chấp tay lên, lên giọng nói: “Vi thần cứu giá chậm trễ, mong công chúa điện hạ thứ tội.”
Giọng nam trầm thấp, gọi hồn Liễu Không về, căn bản không có nghe thấy hắn nói cái gì, bản thân chỉ lo kéo Cảnh Dương hộ ở phía sau.
“Ta chết cũng sẽ không cho ngươi mang nàng đi!” To tiếng rống lên một câu.
Vệ Trường Phong trước sau không nghĩ ra, đây là Trình Giảo Kim ở đâu tới? Không biết làm sao ngẩng đầu liếc mắt nhìn công chúa điện hạ, ngài nói gì đi a!
Trình Giảo Kim (tra google): nhân vật được xem như chuyên đi phá chuyện tốt của người khác
Cảnh Dương không cần nhìn người, chỉ nghe thanh âm thì biết người nọ là Vệ Trường Phong, trước đây đã gặp qua ở thư phòng của phụ hoàng.
Vươn tay nhỏ bé nhẹ nhàng mà kéo kéo tay áo của Liễu Không.
Liễu Không tưởng Cảnh Dương sợ, nắm tay nàng, nghiêng đầu nói: “Đừng sợ, ta ở đây với ngươi.” Lại quay về phía Vệ Trường Phong, ánh mắt cương nghị không gì sánh được “Cùng lắm thì cá chết lưới rách!”
Hiện tại Vệ Trường Phong đứng cũng không được, đi cũng không được, nhìn ý của công chúa thì phải tiếp tục giả vờ câm điếc?
Cúi đầu thấp giọng nói: “Tội thần Vệ Trường Phong, khấu kiến công chúa điện hạ.” Âm cuối còn chưa hạ xuống, người trước hết đã quỳ xuống.
Liễu Không trợn mắt hốc mồm nhìn nam tử dập đầu quỳ trên mặt đất, bỗng chốc nói không nên lời, ngơ ngác quay sang nhìn phía Cảnh Dương: “Ngươi? Ngươi?”
“Liễu Không sư đệ!” Cầm đầu chạy tới chính là Lưu sư huynh.
“Liễu Không ngươi thực sự không có việc gì! Đã nhiều ngày ta tìm ngươi đều sắp hóa điên rồi! Thực sự là Phật tổ phù hộ! A di đà phật!” Lưu sư huynh cầm lấy cánh tay của Liễu Không, nhìn nàng từ trên xuống dưới “Đều là bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại, di? Tăng bào của ngươi đâu?”
Liễu Không hoảng hồn, nàng nhìn những người trước mắt này, đây là nàng được cứu? Ý niệm trong đầu vừa chuyển, lại cảm thấy không đúng, bỏ qua tay của Lưu sư huynh qua một bên, xoay mặt kéo Cảnh Dương qua chỉ vào Vệ Trường Phong hỏi: “Hắn, vừa gọi ngươi là gì?”
Cảnh Dương nhìn bộ dáng ngơ ngác của Liễu Không, tâm trạng có chút khẩn trương, cắn môi nhìn chằm chằm vào mặt của Liễu Không, phải nói sao? Nếu như nói, có phải bọn họ sẽ không có tương lai hay không? Nhưng nếu không nói, có lẽ ngay cả hiện tại cũng không có.
Đang lúc Cảnh Dương quấn quýt vạn phần, Liễu Không lại hỏi một câu: “Ngươi, ngươi là công chúa?”
Cảnh Dương mím môi mỏng, nàng không có trốn tránh ánh mắt của người này, trực diện đón nhận gật đầu nói: “Phải.”
Tin tức này tới quá mức đột nhiên, với tư duy của Liễu Không nàng còn chưa kịp tiêu hóa, nguyên lai nàng là công chúa, có chút thất hồn nhìn gương mặt trước mắt khiến mình khuynh đảo, liên tưởng tới trước những thứ nàng nói trước kia, đột nhiên đều hiểu ra tất cả, khó trách cha nàng có rất nhiều lão bà, thảo nào có án mạng không đi báo quan, thảo nào trong thâm sơn cũng có ngươi truy sát, thảo nào phải nữ phẫn nam trang!
Tim Liễu Không có chút buồn bã, chờ một chút, lại nhớ ra việc gì đó, nàng là chạy ra khỏi cung, trốn? Là nàng đào hôn!
Thời khắc này Liễu Không dùng một loại rất ánh mắt phức tạp nhìn về phía Cảnh Dương, ánh mắt này khiến Cảnh Dương rất hoảng loạn, theo bản năng nàng cảm giác có phải hắn muốn từ bỏ hay không?
“Liễu Không, ngươi hãy nghe ta nói.” Cảnh Dương ôm lấy cánh tay Liễu Không.
“Đừng, ngươi đừng nói, cái gì ta cũng không muốn nghe.” Liễu Không rút cánh tay của mình ra, sắc mặt trắng bệch, hữu khí vô lực quay đầu nói với Lưu sư huynh: “Ta muốn trở về tự.”
Cảnh Dương gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của Liễu Không, nếu không phải hiện tại đã bại lộ thân phận, nàng hận không thể lập tức chạy đến ác độc nhéo hắn một trận, làm bộ dáng uất ức như vậy muốn cho ai xem!
“Công chúa!” Thu Bảo chờ giờ khắc này đã thật lâu, hiện nay lại gặp được Cảnh Dương hoàn chỉnh không hao tổn, nàng vui vẻ muốn ngất đi.
Cảnh Dương cùng Thu Bảo ôm thành một đoàn.
“Công chúa, nô tỳ cho rằng ngài, ngài!” Ánh mắt của Thu Bảo khóc đến sưng như quả đào.
“Được rồi được rồi, không phải ta đây đã không sao rồi sao? Không nên khóc nữa, ngươi khóc nữa ta cũng sẽ khóc.” Vành mắt Cảnh Dương cũng đỏ lên, bên trong lóe ra lệ quang.
Thu Bảo lau nước mắt trên mặt, cười gật đầu nói: “Chỉ là Thu Bảo, Thu Bảo thấy được công chúa nên rất cao hứng.”
Liễu Không theo sau Cảnh Dương lên khỏi vực, Liễu Trần vừa ôm nàng, vừa một phen nước mắt nước mũi: “Liễu Không! Ngươi hù chết sư huynh! Nếu như ngươi chết cũng phải kêu ta, nghìn vạn lần đừng để ta lẻ loi hiu quạnh một mình trên đời.”
Liễu Không nghe xong lời này, cho dù nàng kiên cường cũng không nhịn nổi, giơ tay lên ôm chặt lấy Liễu Trần, khóc đến rối tinh rối mù.
“Vệ đại nhân, hôm nay sắc trời cũng không còn sớm, không bằng đêm nay ở lại tiểu tự, về phần hai vị nữ quyến, để Liễu Trần dẫn họ đến phòng ở Thiên Viện đi, lão nạp đã kêu tăng nhân trong tự thu xếp xong.” Vô Minh nhìn hai người còn sống sau kiếp nạn.
“Như vậy cũng tốt, cứ làm như đại sư nói, Trường Phong tạ ơn.”
Vô Minh cười nói: “Vệ đại nhân khách khí.”bg-ssp-{height:px}
Lúc Liễu Không đi theo Liễu Trần, tận lực giương mắt nhìn Cảnh Dương một chút, hiện tại nàng đang bị Thu Bảo nắm đi, bất quá ánh mắt vẫn đảo trên người mình.
Bốn mắt vừa vặn chạm nhau, Liễu Không vội vàng cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nữa.
Cảnh Dương đại khái là bị bộ dáng này của nàng chọc tức, thở ra một ngụm lãnh khí nói với Thu Bảo: “Chúng ta đi!”
Người đi trước lại bị lọt về phía sau, Cảnh Dương hung hăng trừng mắt Liễu Không một cái, ngay cả Liễu Trần bên cạnh cũng bị lan đến, sợ run cả người, nhìn người đã đi xa, quay đầu hỏi Liễu Không: “Ngươi chọc nàng?”
Liễu Không nghẹn lời, mình phải nói như thế nào? Hơn nữa đây cũng không phải là là mình sai a, là do Cảnh Dương không thẳng thắn thành khẩn trước, mình trách nàng cũng phải thôi.
Liễu Trần nhìn gương mặt ủy khuất của Liễu Không, suy nghĩ một chút, tính tình sư đệ thành thật như thế làm sao có thể khi dễ nàng, muốn khi dễ cũng là nàng khi dễ Liễu Không, thở dài, vỗ vỗ vai Liễu Không nói: “Ta biết đoạn đường này nhất định ngươi chịu rất nhiều ủy khuất, bất quá hiện tại một bụng khổ của ngươi cũng không thể lấy lại.” Liễu Trần ngừng một chút, nhỏ giọng dán lên bên tai Liễu Không, che miệng nói: “Ngươi nên biết nha, vị cùng trở về với ngươi, không là nữ tử nhà bình thường, nàng là Tiêm Nhu công chúa hiện nay thánh thượng sủng ái nhất! Ta đã nói rồi, lúc trước đã nhìn ra hai chủ tớ không bình thường, dọc theo đường đi giống như một đại cô nương, không ngờ thật sự bị ta đoán trúng!”
Liễu Trần thấy Liễu Không không nói gì, nói vậy trong lòng vẫn còn khó chịu, lại nói thêm: “Cho nên a, cho dù hiện tại ngươi có thiên đại ủy khuất gì, cũng không có chỗ cáo trạng, ngươi coi như hảo nam không cùng nữ đấu, coi như xong.”
Nghe Liễu Trần nói hồi lâu, ngoại trừ mấy chữ nàng là công chúa này, còn lại một chữ chưa từng nghe vào, hiện tại nàng luôn trong trạng thái tâm phiền ý loạn, càng để ý càng loạn, càng nói càng loạn!
“Công chúa, mấy ngày nay ngài chịu khổ, chờ trở về cung, chúng ta nhất định phải hảo hảo bồi dưỡng!” Thu Bảo hầu hạ Cảnh Dương thay y phục, thuận lợi hoàn bao y phục bẩn lại, chuẩn bị ném vào rừng.
“Thu Bảo, ngươi nói nếu như ta mang nhiều thêm một người hồi cung, phụ hoàng sẽ đồng ý sao?” Cảnh Dương mắt nhìn phía trước, nhãn thần mờ mịt.
Thu Bảo dừng động tác trên tay một chút, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều “Mang ai?”
“Liễu Không.”
Hai chữ này nhưng làm Thu Bảo sợ hãi, vội vàng dừng lại công việc trong tay, đi tới cửa, lại mở cửa ra, xác định không ai nghe trộm, lại đóng cửa lại thật kỹ, mới có thể trở lại bên cạnhCảnh Dương.
“Công chúa, ngài mang hắn về làm cái gì?”
Cảnh Dương vò vò tay áo, quay đầu nhìn Thu Bảo, cười nói: “Ngươi nghĩ còn có thể làm cái gì?”
Tim của Thu Bảo cũng sắp vọt lên cổ họng, thận trọng làm một khẩu hình: Phò mã.
Cảnh Dương hé miệng không nói, Thu Bảo theo nàng nhiều năm, tự nhiên hiểu rõ động tác này của công chúa chính là ngầm thừa nhận.
“Công chúa, không phải ngài đã đáp ứng Thu Bảo sao, chúng ta hồi cung, không nghĩ chuyện khác.”
“Nhưng không phải hiện tại còn chưa hồi cung sao?”
Bỗng chốc Thu Bảo lại nghĩ tới điều gì, lúc Liễu Không lên khỏi vực thì trên người không có ngoại sam! Chớ không phải là? Mặt trong nháy mắt không có huyết sắc, Thu Bảo đã không dám suy nghĩ tiếp.
Mặt trắng bệt nhìn Cảnh Dương, môi run lập cập, xiết chặt nắm tay phóng về phía cửa phòng.
“Ngươi đi làm gì! Trở về!” Tuy rằng Cảnh Dương không biết Thu Bảo đoán được bao nhiêu, nhưng cũng có thể đoán được tám chín phần, nếu không thì không thể cứ tùy tiện lao ra cửa như vậy.
Thu Bảo đỏ mắt “Ta đi tìm tên hỗn đản kia!”
Cảnh Dương kéo bàn tay lạnh lẽo của nàng lại, đặt ở lòng bàn tay vuốt ve, “Ngươi đi tìm hắn, sau đó thì sao? Ngươi muốn nói gì với hắn?”
“Ta, ta...” Thu Bảo cắn trở môi đã trắng bệt, đúng vậy, nói cái gì đây? Nói như thế nào cũng sẽ hủy danh tiết của công chúa.
“ Cứ tính như vậy?!” Nếu thật như vậy thì quên đi, quá tiện nghi cho tên kia!
Cảnh Dương lôi kéo Cảnh Dương một lần nữa đi trở về bên giường, ngồi xuống, vuốt ve mặt của nàng “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, hắn, hắn không có khi dễ ta.” Lúc nói câu này, Cảnh Dương không dám nhìn ánh mắt của Thu Bảo, rất sợ nàng nhìn ra cái gì.
“...” Tại sao muốn chiêu làm phò mã chứ? Thu Bảo không hiểu nhìn về phía Cảnh Dương.
Cảnh Dương quay đầu, chống lại ánh mắt của Thu Bảo, còn nói thêm: “Cho dù hắn không có khi dễ ta, ta cũng đã không bỏ được hắn, phức tạp trong này, không có biện pháp nói rõ, nhưng hắn nhất định phải làm phò mã của ta!”
Thu Bảo than ngồi ở trên giường, “Nhưng hắn là hòa thượng a? Cái này, cái này, sao hoàng thượng có thể đồng ý?”
Người nọ cũng đã nói lời giống vậy, Cảnh Dương lắc đầu, vén một lọn tóc ra phía sau tai, “Hòa thượng thì sao, xuất gia hoàn tục, đây là đại sự gì?”
Thu Bảo nhìn bộ dạng này của Cảnh Dương, đừng nói là khuyên, coi như là thiên quân vạn mã cũng không kéo về được! Thở dài nói: “Thu Bảo đều nghe công chúa, công chúa muốn Thu Bảo làm như thế nào, Thu Bảo liền làm như thế đó, chỉ là việc này nghìn vạn lần không thể để cho người thứ ba biết, bằng không nếu như truyền đến tai của hoàng thượng, vậy coi như xảy ra đại sự.” Vừa nói vừa còn làm hành động cắt cổ.
Đương nhiên Cảnh Dương cũng biết đây là đại sự mất đầu, phụ hoàng không thể để nàng ở cùng với một hòa thượng, bất quá mình cũng không có khả năng để cho Liễu Không đi chịu chết, đây là trận chiến nhất định phải thắng, vì Liễu Không, càng vì mình!
=====================================
Chưa kịp beta. Sai chính tả nhắc dùm mình