Hime vừa đi học về. Chương trình học ở trường quốc tế không làm khó cô bé, chỉ vì vừa lo học ở trường lại còn chuyện ở công ty nên cơ thể có chút mệt mỏi. Hime ngồi xuống ghế, đầu ngả về phía sau, mắt nhắm lại một cách thong thả.
Cốc cốc.
-Ai?-Hime phát ra giọng đầy mệt mỏi, mắt vẫn là nhắm lại.
-Tiểu thư, tôi là quản gia.
Ít giây sau, Hime mí mắt động đậy, cô bé chỉnh chu tư thế ngồi, nhanh truyền đi âm thanh:
-Vào đi.
Người đàn ông đứng tuổi, ăn mặc lịch sự đẩy cửa bước vào.
-Thông tin tiểu thư cần!-Tập giấy A được để lên bàn.
Hime cầm lấy, đọc qua một lượt. Thi thoảng lại đưa chân xoay xoay chiếc ghế. Mặc nhiên không chú ý đến sự có mặt của người đàn ông kia. Ông ta vẫn đứng im chờ đợi.
-Ông có chắc là người này?
-Vâng, thưa tiểu thư. Chúng tôi đã điều tra kỹ rồi, cũng đã đến nhà xác nhận. Chỉ có điều...-Người đàn ông ngập ngừng, thái độ như thăm dò.
-Ông cứ nói.
-Họ không muốn để cô ấy đi, họ quyết giữ cô ấy bằng mọi giá.
Hime cười phẩy, cô bé đưa ngón tay lăn cái vật trang trí trên bàn, nhẹ nhàng nói:
-Bằng mọi giá sao?-Ngưng lại một lát, cô bé tiếp lời-Được rồi, ông ra ngoài trước đi.
-Vâng, thưa tiểu thư!
Hime nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ, chỉ tay vào tấm hình, ngón tay lướt trên gương mặt cô bé trong hình.
-Đáng ra, cô không nên xuất hiện lần nữa. À không! Không nên có mặt trên đời này mới đúng! Mình tôi là đủ rồi!- Hime nhếch mép.
Cô tiểu thư vừa tròn tuổi. Đúng như cái tên Hime (công chúa) cô bé như một nàng công chúa. Từ nhỏ sống trong sự bảo bọc kỹ lưỡng của gia đình. Đi đến đâu cũng có vệ sĩ theo cùng, không phải động tay vào bất cứ việc gì. Lại có đầu óc suy tính hơn người, nên xem thường những kẻ khác, cô bé dần trở nên lạnh lùng và kiêu ngạo.
...............................
Cùng thời điểm.
Ở một nơi khác...
-Này! Đã nói bao nhiêu lần mà không tỉnh ra à. Tao nói là tao không muốn nhìn thấy mặt tụi bây cơ mà.
Một đám con trai nằm lăn lết trên sân. Rên rỉ vì những vết thương đau đớn vừa nhận lấy từ con người đứng trước mặt chúng.
-Tụi tôi cũng chỉ làm theo lệnh của ..cậu ấy
-À há! Cái thằng thiếu gia của tụi bây cũng có quyền hành quá ha? Có ngon thì kêu nó tới đây.
Vừa mới dứt lời…
-Tôi đây. Đứng ở đây nãy giờ và cũng nghe hết mọi chuyện-Cậu ta bước ra từ sau bức tường, trên môi còn thoáng một nụ cười.
-Anh Bảo…cứu bọn em- Đám đàn em vui mừng, nhìn cậu ta với ánh mắt khẩn thiết.
Vừa thấy tên chủ mưu, cô bé liền hất hàm, nói:
-Nghe thì tốt! Từ bây giờ đừng có làm phiền tôi nữa. Tôi không rảnh ở đây nói nhiều với cậu. Ở nhà còn có bao nhiêu chuyện cần làm, không như cái loại thiếu gia chỉ biết xài tiền của ba mẹ như cậu. Đừng có làm mấy vụ tặng quà vớ vẩn nữa đi. Cậu đang làm tôi điên đó!
-Chỉ cần một cái gật đầu. Tôi sẽ cho em tất cả…
Chưa kịp dứt lời, thì…
Bốp!
-Còn tôi-Cô bé chỉ tay đầy thách thức về phía trước, dõng dạc nói lớn-Chỉ cần một cú đá có thể cho cậu thấy tất cả sao trên trời đấy, biết chưa hả! Lần cuối, nha!
Cô bé với búi tóc củ tỏi, mặc đồng phục của trường đang đứng trước mặt đám con trai. Không hề có thái độ run sợ, ngược lại còn chiếm thế thượng phong. Cô bé nhặt cái cặp của mình lên, phủi phủi quần áo, bước thẳng không thèm quay đầu nhìn lại.
Cô bé ấy là Pie- từ Pie trong bánh choco pie. Từ nhỏ rất thích ăn thứ bánh ấy nên ba mẹ đã gọi cô bé như thế. Với chiều cao nổi bậc hơn bạn bè cùng trang lứa cùng gương mặt xinh xắn, Pie nhanh chóng lọt vào mắt xanh của cậu ấm vừa mới chuyển trường đến. Nhưng nhiều người lại không biết rằng, ẩn dưới vẻ mong manh dễ vỡ là một cô bé mạnh mẽ. Mạnh đến mức có thể đánh bại cả chục thằng con trai.
-Anh Bảo, anh có sao không?
Cậu bé lò mò bò dậy sau cú đá trời giáng từ Pie. Vẻ mặt không chút tức giận, ngược lại thấy vui một cách kì quái.
-Con nhỏ thú vị đấy chứ.
Cậu ấy tên là Huỳnh Bảo Bảo. Từ nhỏ đã sống trong sung sướng, muốn gì được đó. Cậu đã có không biết bao nhiêu cuộc tình, miễn là cậu ngỏ lời thì mọi cô gái đều ngã đổ. Người duy nhất cậu không có được cho đến bây giờ chính là Pie. Chính vì không dễ dàng có được nên cậu phải có cho bằng được.
……………………….
Cũng vào thời gian đó...
Trong một ngôi nhà...
-Đáng ra nơi mày đang ngồi phải là nhà tù. Nhưng vì đã hứa với mẹ mày, nên tao sẽ cho mày cơ hội tự nhốt mình sám hối. Còn đây là tài liệu lúc trước tao đưa-Người đàn ông quẳng đống tài liệu trên nền, lạnh giọng nói- Nghiên cứu lại, tao không muốn công sức dành cho mày bao nhiêu năm nay đổ sông.
Cậu ta với cái nhìn đầy mệt mỏi, đôi mắt hốc hác thâm quầng ngước nhìn người đàn ông đứng trước mặt, mấp máp môi, thuề thào từng chữ:
-Ông muốn tôi làm con ông lần nữa sao? Điều đó là không thể.
-Mày không có quyền ý kiến trong chuyện này. Tất cả phải nghe theo lệnh tao. Rõ chưa???
Tiếng quát vang lên dội vào bức tường. Nhưng không hề làm cậu ta run sợ. Cậu ta ngồi đó như thể bị hóa đá, không chút cử động.
-Mày nhớ đấy- Nói rồi người đàn ông rời khỏi phòng.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Ngồi một mình trong căn phòng lạnh lẽo, tối tăm. Một không gian im lặng đến đáng sợ. Một tiếng thở dài nghe nao lòng. Cậu ta cầm bức hình, từ từ dùng chút sức lực còn lại ở đầu ngón tay chạm lên. Cậu khẽ vuốt lên gương mặt người phụ nữ trong bức hình.
-Con xin lỗi!
Tách… giọt nước mắt rơi xuống làm nhòa đi tất cả. Hình ảnh về một người phụ nữ đứng cạnh đứa con trai của mình, đã không còn rõ nét.
tuổi với quá nhiều nỗi đau. Mất đi tình thân, tình yêu, sống trong ám ảnh tội lỗi, phải bao lâu cậu mới có thể trở về với chính mình đây, Khang Vĩnh Huy?
………………………………………
Một năm sau...
-Chúng tôi được biết gia đình ông bà đang gặp vấn đề về tài chính, nếu có thể đồng ý với đề nghị của chúng tôi, thì chúng tôi đảm bảo gia đình hai người sẽ được đền đáp xứng đáng. Còn nếu không chúng tôi buộc phải dùng biện pháp mạnh.
-Mấy người sẽ làm gì???
-Ông bà biết rõ mà?
-Nó là con hợp pháp của chúng tôi, ông nghĩ ông có thể tùy ý mang nó đi sao???
-Có điều này ông bà cần biết, thế lực gia đình chúng tôi dư sức giải quyết chuyện đó. Đối đầu với chúng tôi ông bà chỉ có thiệt mà thôi! Vậy nên xin hai người hãy để tiểu thư về với gia đình thật của mình-Người đàn ông bảo tồn giọng nói trầm
-Gia đình thật? Ba mẹ...mấy người này đang nói gì vậy ạ?- Pie từ ngoài bước vào, cô bé từ nãy giờ đã nghe tất cả.
-Chào tiểu thư!- Đám người cúi đầu.
-Mấy người là ai? Nãy giờ mấy ông đang nói chuyện gì vậy hả?
-Pie, con vào phòng đi..không có chuyện gì đâu-Mẹ Pie cố nặn ra một nụ cười, nhìn Pie.
-Con không đi đâu hết, cho tới lúc biết được chuyện gì. Chuyện này có liên quan tới con mà phải không??? Ba mẹ trả lời con đi!!!
Cả hai vợ chồng thật không biết phải làm sao để giữ nổi bí mật này nữa, thì thôi...sớm muộn gì Pie cũng phải biết...
-Pie à...thực ra thì...con...
năm lưu lạc...cái ngày định mệnh vào năm trước, Pie chỉ mới tuổi, Pie bị bắt cóc và từ đó không trở về nữa. Mặc dù thế lực gia đình rất lớn, thế nhưng mọi cố gắng tìm kiếm càng vô vọng qua ngày tháng. Đến ngày, vô tình hình ảnh Pie giành giải vô địch Karate trên kênh truyền hình lại cho họ thêm hy vọng.
Sau năm, tại sao mọi người lại có thể nhận ra Pie? Cuộc đời thật may mắn thay, Pie còn một cô em song sinh, hai người có gương mặt giống nhau như đúc. Nếu chẳng có sự may mắn này, sẽ chẳng ai có thể nhìn ra đứa con thất lạc của mình, sau năm giữa hàng tỷ người.
Trời dần về chiều, bên trong căn nhà, bóng tối bắt đầu bao trùm. Trong một đêm mưa gió, ông trời mang cô bé đến với họ. Một đứa trẻ thông minh, đáng yêu, càng lớn càng xinh. Nhà không giàu có gì, ba là võ sư karate, mẹ làm giáo viên dạy anh văn ở một trường cấp , nhưng cô bé luôn thấy mình thực sự hạnh phúc và chưa bao giờ than phiền về những thiếu thốn của mình. Nhìn đứa trẻ lớn lên, hai vợ chồng không khỏi vui mừng, cũng không khỏi lo lắng. Sợ rằng một ngày ông trời sẽ đem cô bé sẽ rời xa họ. Không ngờ...ngày đó thực sự đang đến, nhanh đến không ngờ được. Nhà họ giàu, có thế lực, cô bé sẽ không phải chịu khổ cực, sẽ có một cuộc sống sung túc. Nhưng thật là khó để chấp nhận chuyện này. Mai kia hai vợ chồng sẽ mất đứa con gái mà họ yêu thương như con ruột kia sao. Cuộc đời bất công, không cho họ có con, nay sao có thể nhẫn tâm đối xử với họ như vậy...
Sau khi nghe toàn bộ sự thật, Pie hoang mang. Cô bé đã ngồi phịch xuống ghế tự lúc nào, đầu óc mơ hồ, trống trải.
Không khí của một ngày phủ lên mình sự u ám đến đáng sợ. Tất cả...không phải mơ!
.................
-Tiểu thư! Đứng lại!!!
Pie cắm đầu chạy thục mạng. Sau khi nghe toàn bộ sự thật và bị buộc quay về, cô bé hoàn toàn không có sự lựa chọn nào khác ngoài chạy trốn. Pie không thể tuân theo cái yêu cầu quái quỷ đó được, họ buộc cô bé ngay lập tức rời nơi này để về nhà, khi mà cô bé còn chưa đồng ý.
Chạy đến đầu ngõ, thật may lúc đó Bảo chạy xe ngang qua.
-Hay thật vừa gặp Pie ở đây, tôi định rủ Pie đi chơi...
Không kịp nói gì, Pie nhảy phóc lên xe, nói nhanh:
-Chạy đi!
-Hả? Tưởng từ chối nữa chứ-Mặt Bảo thoáng chút ngạc nhiên.
-Tôi nói chạy đi!!!-Pie quát lớn.
Bảo vẫn còn chưa hiểu gì cho tới khi những người mặc đồ đen chạy gần tới, cậu ta kịp nhận ra tình hình trước mắt. Cậu rú ga phóng thẳng. Nhưng những người kia vẫn chưa chịu bỏ cuộc, xe hơi mấy chiếc đang bám theo ráo riết. Bảo phải chạy vào đường hẻm và quanh qua nhiều con phố mới thoát được.
phút cho cuộc rượt đuổi....bây giờ hai đứa đang ở ngoài ngoại ô thành phố.
-Cảm ơn!-Pie nhảy xuống xe.
-Này, tại sao mấy người đó là ai mà trông họ có vẻ....
-Không liên quan đến cậu, cậu không cần biết! Chuyện cậu giúp tôi hôm nay coi như tôi nợ cậu, chào!
-Đợi!- Bảo cản trước mặt Pie- Chỉ cần Pie nói cho tôi nghe có chuyện gì thì coi như Pie không có nợ gì hết, được chứ?
Pie im lặng...cô bé nhìn ra xa xăm. Và Bảo đã thấy giọt nước rơi xuống trên má cô bé. Giọt nước mắt ánh lên trong ánh nắng cuối cùng của ngày tàn. Pie không khóc, thật đấy. Cô bé mạnh mẽ lắm, kiên cường lắm. Có lẽ Bảo chỉ nhầm thôi...
......................
-Tiểu thư! Nếu cô vẫn muốn chống đối, chúng tôi buộc phải làm khó ba mẹ của cô.
Pie tắt máy, nắm chặt điện thoại trong tay, ấn đường nhăn lại khó coi.
-Pie có chuyện gì sao?
Dường như không nghe lời Bảo, Pie đứng im lặng đầy suy tư
“Ba mẹ là người như thế nào? Sao lại tìm mình lâu đến như vậy, họ có thực sự muốn mình quay về không? Mình còn một đứa em song sinh sao? Những lời họ nói mình có thể tin không? Ông trời ơi! Ông nói tôi phải làm sao đây?”- Lòng Pie như một đống chỉ rối, cô bé là người thông minh nhưng sao bây giờ cô bé cảm thấy mình bất lực quá.
Một lúc im lặng...
Pie bỗng dưng nhìn Bảo.
-Cảm ơn cậu vì buổi chiều nay. Xem như tôi nợ cậu.
-Tôi chỉ cần cái gật đầu của Pie về một buổi hẹn hò.
Bảo đã lì lợm theo đuổi Pie suốt một năm. Trong khoảng thời gian đó, cậu không hề để tâm đến một ai khác. Lúc đầu chỉ vì muốn có được thứ mình muốn có, nhưng càng về sau, cậu nhận ra mình thực sự bị con người Pie làm cho thu hút. Pie không chỉ có vẻ ngoài xinh xắn, mà lại là một cô gái có tâm hồn thuần khiết hiếm gặp. Lần đầu tiên trong đời, cậu muốn dành tình cảm thực sự để thích một ai đó.
Chiều dần, Pie im lặng, nhìn về phía mặt trời đang dần lặn xuống. Cô bé khẽ tiếng thở dài...