“Chỉ vì anh, vì những ích kỷ của anh mà làm em phải thành ra thế này. May mà em không sao. Nếu em xảy ra chuyện gì, anh sẽ phải hối hận cả đời” Trong đầu Pie loáng thoáng nghe thấy ai đó nói chuyện với mình, lại cảm thấy bàn tay mình đang được ai đó nắm lấy. Đầu óc nặng nề, mơ hồ chìm vào giấc mộng. Trong cơn mê sảng, Pie thấy mình cứ đi, đi mãi trên con đường đầy sương mù không lối thoát. Đi đến lúc chân nóng rang, phồng rộp, cũng không biết mình đi đâu, không biết mình vì sao phải đi? Trong người càng lúc càng nóng, dưới cái nắng của mặt trời chói chang, mặt đất hóa thành sa mạc, hắt thứ hơi nóng khô khan vào người.
- Nóng quá, nóng quá...-Miệng Pie vô thức trong hiện thực kêu than.
Lập tức, Pie cảm thấy tự nhiên trán mình mát lạnh lạ thường. Giống như được đắp lên một chiếc khăn lạnh, êm ái, dễ chịu. Cả người dịu mát đi, dường như tay chân cũng vừa được thấm nước mát một lượt. Cảm giác khoan khoái trong người. Giấc mơ lại đưa Pie tiếp tục lê bước trên sa mạc.
Đi mãi, đi mãi...
Pie bắt đầu cảm giác cổ họng mình khan khát, bờ môi khô nứt khó chịu. Cô bé đưa tay chạm vào cổ, khó khăn thở ra.
- Khát quá...
Lần này, Pie lại cảm giác cơ thể mình tựa hồ có một lực nâng đỡ từ sau gáy, rồi từ từ một dòng nước mát đổ lên bờ môi khô nứt. Nhưng Pie lại không tự mình mở miệng nuốt xuống được. Dòng nước cứ thế chảy dài xuống cổ, rồi xuống ngực, cảm giác mát lạnh đến rợn người. Trong cổ họng sự khô khan vẫn đang cào xé. Pie thấy mình mệt mỏi, cô bé nằm ra giữa sa mạc, thuề thào:
- Nước... tôi muốn uống nước...
Ít lâu sau, một cảm giác kì lạ xuất hiện. Cảm giác này dường như đã từng xảy ra. Một cảm giác có thứ gì đó mềm mại đi vào trong miệng, cùng lúc luồng hơi thở ấm nhịp điệu phả ra bên cánh mũi. Một dòng nước từ từ được đưa vào trong miệng. Pie nuốt ngụm nước đi xuống.
Một lần rồi lại một lần, luồng hơi ấm đi đến, liền có cái gì đó mềm mại chạm vào môi cô, lại có một dòng nước chảy vào trong miệng. Gì nhỉ? Cái thứ này là gì? Mà sao làm người ta tê liệt, cơ thể cũng không tự chủ, khẽ run rẩy.
Suốt một đêm, trong mộng mị Pie mơ hồ thấy mình đi rất lâu, rất xa. Lại có cảm giác có ai đó đang ở bên cạnh, Dùng cử chỉ ấm áp mà quan tâm cô. Ai? Người đó ruốt cuộc là ai chứ? ................................. Trời đến gần trưa, mắt Pie lờ đờ hé mở. Vừa lúc nhìn thấy, một người nam, một người nữ đang nhìn mình chằm chằm. Pie nheo mắt, lần nữa đóng lại, rồi lại khó khăn mở ra. - Pie, muội tỉnh rồi! - Minh... Anh...-Từng từ Pie phải khó khăn phát ra. - Con thấy trong người thế nào? Nghe thấy giọng nữ cất lên, Pie đảo mắt nhìn sang bên cạnh Minh Anh. Nhận ra ngay người quen, cô bé mỉm cười khổ sở: - Mẹ Minh Hoa... mẹ cũng đến. Minh Hoa bĩu môi, cất giọng trêu chọc. - Con nghĩ con quan trọng lắm sao mà ta phải đến? Chẳng qua ta hiện tại đang làm việc ở đây. Và con đang là bệnh nhân của ta. - À..-Pie chỉ phát ra một tiếng, ngầm ý hiểu. - Con có biết, tại con mà thằng hâm dở này lo đến phát sốt lên được-Minh Hoa liếc xéo Minh Anh một cái rõ dài. Ngay lập tức, Minh Anh đưa cùi chỏ đẩy đẩy mẹ mình. Gương mặt cậu chuyển biến đáng thương, tầm nhìn đưa xuống, không trực tiếp đối diện với Pie. - Đêm qua, vừa nghe tin con bị đem vào đây cấp cứu, là chạy đi chăm sóc cho con liền. Đến hôm nay, vừa đi học về, lại chạy ngay đến đây. Đến người làm mẹ như ta cũng không có vinh dự ấy. Con xem người như nó, liệu có ngày sẽ bỏ người mẹ này mà đi theo con không? Gương mặt nhợt nhạt của Pie vẽ nên ý cười, hướng ánh mắt nhìn Minh Anh. - Đêm qua... là huynh chăm sóc cho muội sao? Minh Anh im lặng, trầm ngâm một hồi lâu. Thấy trong ánh mắt cậu sự suy nghĩ, khóe miệng khẽ động, nụ cười lúc nãy đã không còn tự nhiên. - Không nó thì còn ai khác sao?-Giọng Minh Hoa duy trì trêu chọc. - Mẹ à! Mẹ xem bệnh xong thì làm ơn đi làm việc khác dùm con. Mẹ nói nhiều quá đấy! Pie mới tỉnh lại, còn cần phải nghỉ ngơi. Minh Hoa xịu mặt, làm ra bộ giận dỗi, quay lưng đi, còn nói mỉa lại một câu. - Chưa gì đã hắt hủi mẹ như thế. Khi cưới rồi chắc tôi đây chẳng còn nhà để về. Cả Minh Anh lẫn Pie khi nghe đến đó đều đỏ mặt. Pie cười khổ. Minh Anh cũng chỉ biết gãi đầu, nhăn mặt: - Xin lỗi muội, mẹ Minh Hoa cứ nói mấy lời vớ vẩn. - Không sao... - Cũng đến giờ uống thuốc rồi, phải cho muội ăn thứ gì lót dạ trước đã. Muội đợi một lát, để huynh đi mua cháo.
Minh Anh đi khỏi. Pie một mình nằm suy nghĩ “Đêm qua, là Minh Anh thật sao? Sao mình lại có cảm giác là cậu ấy chứ?”
Pie mơ hồ nhớ lại. Đêm qua, lúc Pie thức dậy, căn phòng mờ tối, ánh sáng từ đèn led vừa đủ soi khoảng không trong phòng. Đầu Pie đau nhức khủng khiếp, trước tầm mắt tựa hồ có một lớp màn ngăn cản, không thể nhìn rõ mọi thứ được. Nhưng Pie có thể thấy, một người nào đó di chuyển trước mặt, lại còn đưa tay chạm vào trán mình. Một người mặc áo trắng, gương mặt thì không thể nhìn rõ. Pie nhớ mình hình như có vô thức phát ra tiếng “Huy”. Ngay lập tức bàn tay Pie bị bàn tay người ấy siết chặt lại. Bàn tay người ấy ấm áp, khẽ run rẩy.
“Người đó, sao có thể là Minh Anh? Hay là Huy? Trường hợp này càng khó xảy ra. Vì cậu ta làm sao có mặt ở đây vào giờ đó được. Chỉ vì mình nghĩ quá nhiều đến cậu ta, nên tưởng tượng ra. Là Minh Anh, chỉ có thể là Minh Anh thôi”
Pie khẽ thở dài.
Sau khi ăn cháo, uống thuốc, Pie lại ngủ một giấc đến tận chiều.
Lúc thức dậy lần nữa, đã hơn giờ. Bên cạnh Pie có chị Hoa đang ngồi trông nom cô bé. Thực chất chị ấy chỉ ngồi đó, lướt mạng và đôi lúc khẽ rúc rích cười. Pie nằm im không buồn lên tiếng. Lại chuyện lúc trưa, suy nghĩ vẫn không thông. Đầu vì thế mà nặng nề không thôi.
Chợt...