Từ lúc đi vào nhà, hai người không nói với nhau câu nào. Huy im lặng ngồi trên ghế, giống như đang giận dỗi, Pie đi qua đi lại đều xem như không nhìn thấy. Trong người lại cảm nhận được cái lạnh cắt da cắt thịt, hơi thở ra đều như một luồng sương mờ mờ.
Bất chợt, Pie chìa ra trước mặt Huy một cái áo lông dày, nghiêm nghị.
- Khoác cái này vào.
- Không cần!-Huy lớn tiếng đáp trả.
Pie hừ mũi, tự mình khoác áo lên người cậu ta, miệng còn lầm bầm.
- Cậu mà chết trong nhà này thì tôi mang họa đấy.
Pie ngồi xuống, ngay cạnh Huy.
- Tại sao cô lại sang Nhật?-Huy đột ngột cất giọng.
Mất mấy giây, Pie mới chậm chạp trả lời:
- Vì tỷ.
Nghe đến tỷ, lông mày Huy nhíu lại, sau đó quay qua nhìn Pie, ngờ vực hỏi.
- tỷ chuyển đến C.A hôm trước?
- Ban đầu tôi chỉ muốn mượn ông ngoại tạm thôi. Nhưng ông lại ra điều kiện, bắt tôi sang Nhật sống cùng ông.
- Tôi có nhờ cô sao chứ???-Huy nói lớn, mặt phừng phừng tức giận-Tôi tự lo được, ai bảo cô nhiều chuyện.
Pie lộ vẻ mặt buồn rầu, im lặng không đáp. Thấy vậy, Huy chỉ biết thở dài, dịu giọng xuống.
- Bây giờ thì tính ở lại đây thật sao?
- Ừm. Dù sao... cũng không có gì vướng bận ở Việt Nam hết. Nên sang Nhật sống cũng là ý hay.
Vừa nghe xong, Huy lập tức cau mày, nhìn Pie:
- Không có vướng bận? Chẳng phải cô nói thích tôi hay sao?
Vừa nghe đến câu nói của Huy, Pie há hốc miệng, lật trong trí nhớ xem mình nói thích Huy khi nào. Rõ ràng là chưa từng nói mà. Nhìn cái mặt ngơ ngơ của Pie, Huy liền hiểu. Cậu không để Pie kịp nhớ, trực tiếp nói luôn.
- Hôm cô say đã buột miệng nói hết. Từ việc cô làm bạn gái giả của Huy Hoàng, đến việc cô thích tôi mà không có can đảm để nói, cô đều dùng rượu nói ra hết rồi.
Pie mặt đỏ gay gắt, hàng mi cụp xuống, không còn nhìn Huy nữa. Mấy giây sau, Pie mới chịu lên tiếng:
- Thích cậu thì sao chứ? Chẳng phải tháng tư này, cậu sẽ đính hôn cùng Hime sao.
Trong căn phòng chợt vang lên tiếng cười. Pie ngước mặt lên, liền thấy Huy thực sự đang cười.
- Chuyện đó chỉ là gạt cô thôi. Không ngờ cô lại ngốc tin lâu đến vậy.
- Cậu...-Pie gừ một tiếng, ánh mắt đầy sát khí.
- Chẳng biết nói bao nhiêu lần nữa-Huy từ từ vươn người về phía Pie, nhấn mạnh từng chữ-Người tôi yêu là cô đấy!
Pie cảm thấy tim mình kêu lên “Thình thịch”, khi nhận ra tình hình thì Huy đã tiến quá gần đến. Chợt trong đầu lóe lên một ý nghĩ, muốn ngay lúc này xác nhận một sự nghi ngờ về Huy. Thế là Pie lập tức đẩy Huy ra, lớn tiếng nói:
- Không được. Tôi thích cậu, cậu thích tôi thì đã sao chứ? Cuộc hôn nhân này tôi đã tự mình bỏ cuộc. Từ bỏ cũng đã từ bỏ rồi. Cậu có thể chọn giữa tôi và Hime, nhưng phía cậu lại có duy nhất mình cậu, nên cuộc hôn nhân này cậu tránh không được đâu. Nếu có người anh em nào đó thay cậu đính hôn, thì mọi chuyện mới được giải quyết. Đằng này...-Mặt Pie lại xìu xuống, giọng nói âm trầm-Cũng là lỗi tại tôi, nếu sớm biết tình cảm là thứ không kiểm soát được, thì ngay từ đầu đã không dại dột đi đổi tên người đính hôn.
Huy nhìn Pie hồi lâu cũng không nói gì, cậu suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau, Huy dùng âm lượng nhỏ nhất để cất lời.
- Tôi không phải là con ruột của hai người họ. Cũng không phải là người đời thứ gì đó. Nên cuộc hôn nhân này tôi không liên quan.
Lời nói vừa lọt qua tai, Pie quay qua nhìn Huy. Cậu ta lại tiếp tục lời nói.
- Vậy nên, nếu cô đã từ bỏ cuộc hôn nhân này, có khi lại là ý hay.
- Ý cậu là sao?
- Ông Vĩnh vừa được phẫu thuật ghép tủy, thường thì người có tủy phù hợp chỉ có thể là người thân. Nên tôi nghĩ người cho tủy, có thể là con trai thất lạc của ông Vĩnh. Cái tên Khang Vĩnh Huy này, tôi chỉ thay cậu ta mang lấy. Đến khi cậu ta thực sự xuất hiện, có lẽ tôi phải nên trả lại.
Huy mỉm cười. Pie thấy được sự buồn rầu trong đáy mắt cậu ta.
Chợt! Từ gương mặt ảm đạm của mình, Pie nở mỉm cười tinh quái.
- Không nằm ngoài dự đoán. Cậu thực sự không phải con ruột ông Vĩnh và cô Mika!
Huy lập tức quay sang nhìn Pie, ngạc nhiên hỏi:
- Sao hả?
- Xin lỗi nha. Tôi chỉ muốn xác nhận nên vừa nãy dụ cậu nói ra sự thật. Còn về người cho tủy ông Vĩnh, tôi đã biết người đó là ai, cũng đã tự mình lấy mẫu xét nghiệm, hai người họ đúng là cha con.
- Cậu ta là ai? Bây giờ đang ở đâu?-Huy vội vàng hỏi lại.
- Tôi đã hứa với người đó là để tự người đó quyết định. Và hứa sẽ không tiết lộ cho ai. Nên xin lỗi không thể nói được. Chuyện hôn ước và mối quan hệ phức tạp này tôi cuối cùng cũng đã giải xong!
“Khoảng một tháng trước...
- Minh Anh, huynh tại sao lại đứng nhìn vào phòng ông Vĩnh vậy?
- À... chỉ là tò mò thôi. Nghe nói ông ấy bệnh tình chuyển biến xấu, mẹ Minh Hoa đang là bác sĩ chính theo dõi cho ông ấy, nên huynh chỉ muốn giúp mẹ một chút.
- Chỉ là tò mò? Hay là huynh đang quan tâm ông ấy hả?
Minh Anh thoáng giật mình, nở nụ cười:
- Quan tâm gì chứ. Huynh có quen biết gì ông ấy đâu.
Pie nhìn sâu vào đôi mắt của Minh Anh, thấu được tận trong đó, điều cậu ta đang muốn giấu giếm. Pie ngoắc tay ý bảo Minh Anh cúi người xuống. Khi cậu ta cúi xuống, cô bé lập tức thì thầm vào tai cậu.
- Muội biết huynh có bí mật.
- Sao?
- Người trong kia với huynh thật sự có mối liên hệ.
- Muội đang nói gì? Huynh không hiểu?
Pie khẽ nhếch mép cười, giọng thì thào:
- Hôm trước muội đã nhờ y tá lấy mẫu tóc của ông Vĩnh, muội còn nhổ của huynh một cọng, đem đi xét nghiệm. Kết quả đã có, huynh muốn xem không?
Minh Anh lặng người, cả người đông cứng không nói được lời nào. Pie thừa dịp tiếp lời.
- Đừng ngạc nhiên vì sao muội biết. Có rất nhiều mối nghi ngờ làm muội tò mò. Nên mới đánh liều trận này. Ai ngờ lại thắng lớn như vậy.
Pie lùi lại, quan sát thái độ của Minh Anh. Thấy cậu ta toàn thân bất động, có lẽ là bị sốc. Pie vốn đã dự trù đến tình huống này, cũng đã phân tích kỹ càng nguyên nhân tại sao Minh Anh lại không nhận lại ông Vĩnh? Một trong những trường hợp Pie phân tích được, có thể là Minh Anh với gia đình hiện tại đang sống rất tốt, nên cậu không muốn phá vỡ nó. Dù cho có là lí do gì, nếu cậu ta đã không muốn, thì cũng không nên ép buộc.
Pie vỗ mạnh vào vai Minh Anh, liền tươi cười nói:
- Huynh yên tâm, muội hứa bí mật này chỉ muội và huynh biết, sống để bụng chết mang theo!
Minh Anh nhìn Pie rất lâu. Thấy được nụ cười từ Pie, cậu bỗng thấy tâm trạng nhẹ nhỏm hẳn, nụ cười cũng đang dần nở trên gương mặt cậu. Nụ cười quen thuộc, hiền hòa, ấm áp”
Tiếp...