Bà cô chủ nhiệm lớp Ánh Nguyệt và Thiên Kim nói và dẫn theo người mới vào lớp…………
- Ồ xinh quá…………đẹp trai quá… - Cả lớp nháo nhào lên.
- Các em tự giới thiệu về mình đi. – Bà chủ nhiệm nói.
- Chào các bạn mình tên là Khải My. Rất vui khi được học cùng với các bạn. – Cô gái duy nhất trong ba người giới thiệu và nở một nụ cười làm cho mấy boy trong lớp ngất ngây trừ tên ( quản gia người sói đếy)
- Tôi tên là Minh Quân – Anh chàng thứ nhất lạnh lùng nói.
- Còn mình tên Phước Thịnh rất vui được làm quen với tất cả mọi người. – Nói rồi anh chàng nở một nụ cười làm các girl lớp ta chết lên chết xuống mà cũng trừ người ( biết ai rùi hen).
- Các em muốn ngồi chỗ nào? – Chủ nhiệm hỏi.
- Dạ, cô ơi em muốn ngồi chỗ kia ạ. – Phước Thịnh lên tiếng trước và chỉ chỗ của Thiên Kim.
- Không được, chỗ này là của tôi. – Minh Thuận đứng dậy nói.
- Nhưng em muốn ngồi chỗ đó thưa cô. – Phước Thịnh nói rồi nhìn bà cô với ánh mắt cún con.
Bà cô mê trai thấy vậy liền nói:
- Thuận, con qua ngồi với Quyên đi .
- Nhưng……………- Chưa để Minh Thuận nói, Ánh Nguyệt đã lên tiếng:
- Mệt quá, đi đại đi ồn ào không ngủ gì được. Nhức cái đầu.
Nghe vậy Minh Thuận đành phải nhường chỗ cho Phước Thịnh.
- Này cậu ngồi với tớ cũng đc vậy. – Khải My kéo tay anh chàng Phước Thịnh lại.
Nhưng anh chàng vẫn đi xuống chổ của Thiên Kim.Còn người kia thì ngồi bàn đầu.
- Này, dậy dậy, trong giờ học mà ngủ àh?
Nhưng cô nàng vẫn nằm ngủ ngon lành. Anh chàng tưởng cô ngủ mê quá nên không nghe
- Này có nghe không hả?
Kèm theo là một tiếng đập bàn nhỏ nhưng mọi người biết đấy thính giác của Vampire rất nhạy nên tiếng đó đã làm cho Thiên Kim rất bực mình nên cô nàng đã ngồi dậy trừng mắt nhìn anh. Lần đầu tiến được nhìn rõ khuôn mặt của cô. Anh chàng hơi ngây ngất một tí nhưng vẫn nói:
- Cô nhìn gì mà nhìn dữ vậy? Bộ tôi đẹp trai lắm àh? Haha không cần cô nói tôi cũng biết.
- Ngươi………….đồ vô duyên – Thiên Kim đáp lại làm anh chàng đứng đĩa vì không ngờ có một người dám nói với mình như thế. Anh liền ngồi xuống.
Còn Thiên Kim thì gục xuống bàn ngủ tiếp. Ánh Nguyệt thì cứ nghe nhạc mà ngủ không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh.
Đến tiết anh văn, cái môn ai cũng thích trừ Ánh Nguyệt.
Rầm………….
Tiếng ồn đó làm cô bật dậy, thì ra là ông thầy dùng cây thước gõ xuống bàn của cô và Thiên Kim. Ông quát:
- Trong giờ học mà dám ngủ gục àh?
- Tại sao không? – Thiên Kim nhìn sang chỗ khác và nói làm cho ông thầy rất bực mình.
Bị phá giấc ngủ nên Ánh Nguyệt rất tức giận nên nói:
- Nếu vậy thì đi chỗ khác ngủ. Dù gì ta cũng chẳng thích cái tiết này cho lắm.
Ông thầy tức đến nổi định tát Ánh Nguyệt nhưng Quốc Bảo đã đứng lên nắm tay ông thầy lại. Ánh Nguyệt nhìn ông thầy đang tức điên lên, cô cười khinh. Bống giọng nói vang lên:
- Cậu nên xin lỗi thầy đi. Như thế là không tốt đâu.
Cô quay lên nhìn khuôn mặt cái người mới nói thì ra đó là Khải My. Cô đi ra khỏi chỗ ngồi và kéo luôn cả Thiên Kim, ông thầy lúc này rất là ức chế liền quát:
- Tôi không có một đứa học sinh như em, Em đừng bao giờ vào học tiết của tôi nữa.
Cô đứng lại sau khi nghe câu nói đó của ông thầy, Ông thầy nghĩ Ánh Nguyệt sợ mình nên đắc ý nói:
- Sao, sợ rồi àh?
Cô quay lại nói với ông:
- Có bao giờ ta xem ngươi là thầy đâu mà lên mặt.
- Cái……cái……..gì……..- Ức chế tập
- Đc thôi, chúng ta sẽ chơi một trò chơi về từ vựng. Tôi hỏi ông từ vựng ông trả lời. Nếu như ngươi trả lời đc tstrongi ta sẽ vào học và xin lỗi ngươi. Còn nếu không………..- Cô ngưng một tí rồi nói tiếp – Tôi không muốn nghe ông lải nhải nữa. Trong tiết của ông tôi sẽ đi đâu đó yên tĩnh mà ngủ. Chỉ có khi nào kiểm tra tôi mới vào đây, nhưng khi kiểm tra xong tôi có uyền đi đâu thì là chuyện của tôi.
- Thi gì – Ông thầy lau mồ hôi trên trán rồi nhìn cô.