Sáng hôm sau……..
- Cậu chủ…….cậu chủ ơi dậy đi học ạ! – Tiếng người hầu gõ cửa.
- Uk! Biết rồi. – Minh Tâm nói trong khi mắt vẫn chưa mở.
Nghe tiếng động, Ánh nguyệt thức giấc. Mở mắt ra hình ảnh đầu tiên cô thấy là khuôn mặt của Minh Tâm. Lúc đầu cô thoáng ngac nhiên nhưng sau vẫn bình thường. Bất chợt Minh Tâm mở mắt ra thấy Ánh Nguyệt đang nhìn mình, anh chàng mỉm cười. Ánh Nguyệt ngồi dậy vươn vai rồi đi ra cửa sổ đứng. Cô nàng nói:
- Đi làm vệ sinh trước đi !
Hôm nay anh vẫn thấy trong ánh mắt cô còn rất buồn mà khuôn mặt cô lại ko có tí cảm xúc gì. Anh tự dưng thấy buồn. Lúc anh đi vào phòng vệ sinh, Ánh Nguyệt nhìn qua thì thấy điều làm cô nàng rất ngạc nhiên. Đó chính là trên cổ Minh Tâm có vết cắn của Vampire. Cô nghĩ: “ Chẳng lẽ tối qua mình đã……”
- Nhìn gì dữ vậy? – Minh Tâm nói khi quay qua thấy Ánh Nguyệt nhìn mình.
- Ko có gì. Lẹ đi còn đi học nữa. – Ánh Nguyệt xoay qua cửa sổ.
phút sau Minh Tâm đi ra. Ánh Nguyệt đi vào làm vệ sinh. Lúc tắm xong, cô nàng mới nhớ là quên mang theo quần áo vào. Thấy có cái khăn lớn nên cô lấy quấn mình lại rồi đi ra. Minh Tâm bất ngờ khi thấy cô từ nhà tắm ra. Ánh Nguyệt thấy vậy mới nói:
- Nhìn gì? Tôi quên đem quần áo vào. Àh mà đồng phục đâu mà đi học?
Anh chàng quay qua chỗ khác rồi nói:
- Tối qua tui đã kêu người chuẩn bị cho cô rồi. Thay đồ xong thì xuống ăn sáng rồi đi học.
Anh đi ngang qua Ánh Nguyệt thì thấy có một cái hình gì đó trên vai cô nàng. Anh chàng hơi thắc mắc nhưng ko dám hỏi. Đợi Minh Tâm ra ngoài rồi, cô ngồi xuống giường và thở dài. Cô nghĩ về một nơi nào đó xa xăm và nói thầm:
- Vậy là chẳng bao giờ mình còn đc gặp lại vua Mught nữa rồi.
Cô buồn bã thay đồ rồi đi xuống nhà. Thấy cô ba mẹ Minh Tâm liền nói:
- Tối qua ngủ ngon ko con?
- Uk…- Ánh Nguyệt ậm ừ cho qua rồi ngồi xuống ăn cùng.
Khoảng phút sau thì ba mẹ Minh Tâm phải đi làm, nên chỉ còn lại Minh Tâm và Ánh Nguyệt. Minh Tâm ăn xong cái ốp la và uống xong ly sữa của mình, anh chợt hỏi:
- Hồi nãy tôi thấy trên vai cô có cái hình gì đó. Cô xăm àh?
Ánh Nguyệt ngừng ăn và nhìn Minh Tâm. Thấy vậy Minh Tâm nghĩ mình hơi bất lịch sự. Cô cúi xuống ăn xong phần ăn rồi nói:
- Lúc nhỏ sinh ra đã có rồi.
- Thật ko? Sao nhìn đẹp thế. Tôi cứ tưởng cô xăm.
Ánh Nguyệt ko nói gì nên anh chàng nói tiếp:
- Cái hình đó tôi nhớ là ngọn lửa ở giữa, có một cái gì đó quên rồi ta. Àh àh nhớ rồi, một cái hình tia chớp ở trên ngọn lửa. Và tất cả đc bao bọc bởi một đôi cánh đen. Lạ nhỉ.
- Nhớ cũng giỏi nhỉ. Mà sao lạ?
- Cái hình như thế tại sao lúc sinh ra đã có? Kì vậy ta.
- Đi học.
Cô cắt ngang sự tự kỷ của anh chàng. Trên đường đi người ko nói gì. Bỗng Minh Tâm đưa tay lên trán Ánh Nguyệt và nói:
- Àh mà quên, cô hết sốt chưa?
Ánh Nguyệt hơi bất ngờ nhưng vẫn nói:
- Khỏi rồi.
Minh Tâm bỏ tay xuống và nhín ra ngoài cửa xe. Chợt Ánh Nguyệt suy nghĩ:
- Mọi lần nếu con người chạm vào mình thì mình rất tức giận. tại sao lại……….
- Tới trường rồi. – Minh Tâm nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Hai người bước xuống xe thì thấy tất cả mọi người đang nhìn mình. Bắt đầu có tiếng xì xào, xì xầm:
- Sao con nhỏ đó lại đi chung với anh Tâm……cái mặt thấy mà ghét………..
Bỗng:
- TRời ơi mới sáng sớm bu đông làm cái trò gì vậy hả? Đi ra chừa đường cho người ta vào coi. – Bảo Linh bực mình vì ko vào đc.
Đám đông tản dần. Đi cùng Bảo Linh là Bảo Nhi, Thiên Kim và anh chàng quản gia. Tâm trạng của anh chàng hiện giờ có lẽ rất xấu. Đêm qua chắc họ đã ko ngủ.
- Ánh Nguyệt em đi đâu mà đêm qua ko về nhà thế hả? – Bảo Nhi hỏi
- Dạ…..tối qua cô ấy ở nhà em đó chị. – Minh Tâm nói.
- Cái gì? – Bảo Nhi lẫn Thiên Kim đều rất ngạc nhiên