Sáng hôm sau.............
- Mimi cũng cần phải đi học. Ta đã chuẩn bị hết rồi. - Ông Ailen nói
- Nếu nó đi học sẽ có nhiều rắc rối. - Ánh Nguyệt lạnh lùng nói
- Chuyện đó ta đã lo rồi. Đeo vào đi con. - Ông nói rồi đưa cho Mimi một cặp kính sát tròng rồi ông nói tiếp.
- Nó đc làm bằng phép thuật, dành cho hồ ly tinh. Người bình thường có thể nhìn vào đôi mắt của cô bé mà ko bị gì. Giờ tụi con đưa con bé đi học đi. Chung trường với tụi con nhưng bên khu vực Tiểu học.
- Ở đâu thế? - Bảo Nhi hỏi
- Tới đó sẽ có người dẫn Mimi đi. - Ông Ailen trả lời.
Cả người cùng lên xe đi đến trường. Lúc vừa bước xuống xe đã chạm mặt với Phước Thịnh và Minh Quân nhưng ko tahy Khải My đâu cả. Nhìn người đó bị thương cũng ko nhẹ. Bỗng Phước Thịnh và Minh Quân nhìn thấy Mimi đang nấp sau lưng Thiên Kim thì giật mình. Phước Thịnh nói:
- Nó......nó.....làm........gì ở đây?
- Đi học. - Ánh Nguyệt nói rồi đi thẳng vào trường.
- KO ĐƯỢC. - Minh Quân chặn lại và nói.
Ánh Nguyệt tính nói gì đó thì Bảo Linh và Minh Tâm đi đến. người họ thấy Phước Thịnh với Minh Quân te tua như thế cũng hơi mắc cười. Minh Tâm mỉa mai:
- Sao ko ở nhà dưỡng thương đi. Vác cái thân tàn tật đó đi học chắc mệt lắm nhỉ?
Nghe vậy người họ tự ái, mặc kệ mọi thứ mà bỏ thẳng vô trường ko nói thêm câu nào.Một lát sau có người đàn ông đến dẫn cô bé Mimi đi học. Trước khi đi cô bé còn thơm vào má Thiên Kim. Cô bé nói:
- Mai mốt gặp lại nha. Em nhớ chị nhiều lắm.
Cô bé Mimi học ở trường luôn tháng về lần. Sau khi đi rồi, Bảo Linh lên tiếng:
- Thôi tụi mình đi ăn sáng đi
Cả đám cùng nhau đi vào căn tin. Phước Thịnh và Minh Quân cũng đang ở đó, người họ đang suy nghĩ cách để bỏ thuốc thử cô nàng của chúng ta.
- Làm sao để thử thuốc bây giờ? - Phước Thịnh hỏi.
- Cái đó chúng ta phải chờ thời cơ thôi chứ biết sao giờ. - Minh Quân trả lời.
Tiếng chuông báo hiệu sự tuần hoàn của việc học lại bắt đầu ngân lên............................Đã được mấy tháng kể từ khi các cô nàng vào học, Bảo Linh và Minh Tâm cũng quen dần với thái độ của người họ. Còn Mọt Sách thì cũng mạnh dạn hơn nhưng vẫn cúi đầu khi nói chuyện. Khải My, Phước Thịnh cùng Minh Quân thì đang điều tra lý lịch của cô nàng cùng chàng quản gia, cũng đang chờ thời cơ để thử thuốc.
Cô nàng Ánh Nguyệt của chúng ta đã nghĩ ra ý kiến rất hay làm cho bobon sửng sốt:
- Chúng ta hãy "huấn luyện" Mọt Sách. - Từ "huấn luyện" làm cho cả bọn sock họng. - Bộ ta nói gì sai àh?
- "Huấn luyện" là sao? Từ đó chỉ dùng cho động vật mà. - Bảo Linh nói trong khi nhón chân với lấy cái băng đô bằng vải lụa đang bị thổi bay vì gió hơi mạnh.
- Ủa? Vậy àh? Ta cứ tưởng dùng sao cũng đc. - Cô nàng Ánh Nguyệt nói rồi quàng tay ra sau dựa vào gốc cây.
- Em học hành kiểu gì thế? - Bảo Nhi thở dài.
- Tại trong giờ học cô ấy ngủ ko àh. - Minh Tâm xen vào - Ây da...
Vừa mới nói xong thì khuôn mặt đẹp trai của Minh Tâm in dấu dép của Ánh Nguyệt.
- Vậy là chúng ta sẽ đào tạo Mọt Sách sao? Như thế nào? - Thiên Kim đi đến rồi ngồi xuống
- Chị ko biết nữa. - Bảo Linh nói rồi với đc cái băng đô nhưng lại trượt chân ngả.
May mà có Quốc Bảo đỡ kịp. Cô nàng đỏ mặt ấp úng:
- Cám......cá...m.........ơ..n.........Quốc.....Bảo nha.
- Ừ ko có chi. - Quốc Bảo nói giọng pha chút lạnh lùng. (bị nhiễm rồi sao =.=)
Bỗng Ánh Nguyêt đứng lên bỏ ra ngoài. Quốc Bảo tất nhiên phải đi theo chủ nhân mình.
Đang đi thì Ánh Nguyệt dừng lại làm anh chàng QUốc Bảo nhà ta thắng ko kịp nên đụng vào cô và té xuống. Ánh Nguyệt quay qua đỡ anh chàng đứng dậy và hỏi:
- Hình như Bảo Linh thích cậu. Ta chỉ đoán vậy thôi.
- Thần ko để ý cho lắm.
Tự dưng Ánh Nguyệt nở nụ cười hiếm hoi.............