Phước Thịnh chỉ biết bước đi, trong đầu anh bây giờ rất hỗn độn. Anh còn ko tin vào chính mắt mình. Anh chàng ngỡ đó như là một giấc mơ. Thật sự anh đã yêu Thiên Kim. Anh biết phải làm sao khi tình cảm của cả dần trở nên sâu sắc hơn. Anh ko thể phản bội tổ chức, cũng như ko thể phản bội chính người mình yêu thương. Anh phải làm sao đây??? Mải lo suy nghĩ anh cũng ko biết đã đứng trc cửa nhà Thiên Kim lúc nào. Anh đưa tay lên tính bấm chuông. Nhưng lại buông tay xuống và quay lưng bước đi. Chưa bước đc ba bước anh chàng đã đứng lại. Anh nghĩ: “ Dù gì thì mình cũn cần làm rõ việc này”.
Vì thế annh quay lại và bấm chuông. Người ra mở ko ai khác là ông Ailen.
- Cậu……… - Ông Ailen thốt lên khi nhìn thấy Phước Thịnh.
- Tôi……….muốn gặp Thiên Kim…….có đc ko ạ? – Phước Thịnh ráng gặng từng chữ.
- Cậu vào đi. – Ông Ailen nói rồi quay lưng vào nhà.
Phước Thịnh bước theo sau. Chợt ông Ailen dừng lại bất ngờ khiến anh xém đâm sầm vào ông. Ông Ailen ko quay mặt lại chỉ nói:
- Cậu nên để thứ đó ở ngoài. Họ ko thích đâu.
Nghe vậy Phước Thịnh cũng hiểu ông ấy muốn nhắc đến cái gì. Anh vẫn chần chừ ko muốn. Thấy thế ông Ailen mới quay lại và nói:
- Nếu tình cảm cậu dành cho cô bé là thật thì tôi nghĩ cậu sẽ tin tưởng con bé.
Dù ko muốn nhưng anh chàng hiện giờ lại rất muốn gặp Thiên Kim cho nên anh đã để lại vũ khí luôn mang bên mình ở bên ngoài.
Sau đó ông Ailen dẫn anh vào phòng khách nơi mọi người đang có mặt đầy đủ. Nhìn ba cô công chúa bây giờ gương mặt còn lạnh hơn lúc trc gấp bội. Điều đó cũng khiến cho căn phòng trở nên lạnh lẽo hơn. Bộ ba Bảo Linh, Minh Tâm cà Mọt Sách mặt như ko còn giọt máu. Cho dù họ đang cố gắng an ủi ba cô nàng nhưng khi nhìn vào ánh mắt băng giá của họ cũng cảm thấy rợn cả người. Khi ông Ailen bước vào, cả nhóm ai cũng ngước nhìn nhưng trừ cô công chúa, họ đã quá mệt mỏi. Nhưng khi Phước Thịnh bước vào sau thì Thiên Kim ngước lên nhìn. Thấy anh chàng Thiên Kim liền đứng dậy bỏ về phòng. Phước Thịnh thấy vậy liền chạy theo. Ánh Nguyệt định đứng lên ngăn cản nhưng ông Ailen nói:
- Chuyện của tụi nhỏ cứ để tụi nó giải quyết đi.
- Nhưng……..hắn là thợ săn…….. – Ánh Nguyệt lạnh lùng cực độ.
- Ta biết. Nó để ở ngoài rồi tụi con đừng lo.
Ông nói rồi đi đến lấy một cái remote điều khiển từ xa. Ông nhấn nút màu đỏ thì bức trang lớn biến thành một cái tivi. Sau đó ông nói:
- Theo như đc báo, hoàng hậu bị ép phải lấy Lee Jin, như bà ấy quyết ko đồng ý. Quốc Vương cũng bị hắn đưa đến. Hắn nói nếu bà ấy ko lấy hắn, hắn sẽ dùng lửa thần để giết chết Quốc Vương. Hắn còn tra hỏi về tung tích của các con. Nhưng họ nhất quyết ko nói ncũng như ko đồng ý bất cứ điều gì lão ta đưa ra. Vì thế hắn tức giận phóng lửa thần về phía Quốc Vương nhưng Hoàng hậu đã lao vào đỡ vì thế………….. – Nói đến đó ông ngừng.
- Ta…………..ta………..thề……….nhất định……ta sẽ……..trả thù cho bà ấy…..- Ánh Nguyệt tức giận tột cùnng. Đôi mắt của cô lại chuyển về màu đỏ.
Bảo Nhi thì đau đớn nói ko nên lời.
- Ánh Nguyệt, ko sao đâu đừng như thế……….Cậu như thế……….tớ..đau….lòng ..lắm- Minh Tâm nói rồi tính ôm Ánh Nguyệt nhưng cô nàng xô mạnh làm anh chàng ngã và cô cũng ko giữ thăng bằng đc mà ngã xuống theo. Nước mắt lại chực chờ muốn rơi ra. Minh Tâm vội ôm Ánh Nguyệt và nói :
- Đừng, cậu ko đc khóc, sẽ đau lắm đó.
Bảo Linh cũng ko cầm đc nước mắt mà khóc, cô nàng cùng với Mọt Sách cố gắng an ủi Bảo Nhi ko cho cô nàng khóc. Vì họ biết khi những dòng nước mắt đỏ rực ấy rơi ra thì họ sẽ đau đớn tột cùng.
Về phần Thiên Kim, cô nàng đi nhanh về phòng mình, Phước Thịnh thì chạy theo và miệng ko ngừng kêu:
- Thiên Kim dừng lại đã, nghe mình nói……….
Thiên Kim bước vào phòng annh chàng cũng bước theo, cô nàng tức giận nói:
- Đi ra ngay.
- Thiên Kim cậu………
- Tôi thế nào? Đúng tôi là Vampire. Còn cậu? Cậu là Thợ Săn sao? Tôi thật ko tin. Từ đó đến giờ tôi đã ở bên một Thợ Săn sao? Thật là nực cười. Tôi lại còn dành tình cảm cho cậu. Những thứ tình cảm ngu ngốc đó đúng là làm mờ mắt. Chị Ánh Nguyệt nói đúng, đáng lẽ ra tôi phải nghe lời chị ấy.
Thiên Kim tức giận cùng một chút đau đớn mà nói ra hết. Anh chàng đi đến ôm cô nàng nhưng lại bị đẩy ra và ăn một cái tát của Thiên Kim.
- Đó là sự sỉ nhục cậu có biết ko khi chĩa cái thứ đó vào tôi……….
- Thiên Kim lúc đó mình ko……..ko…….tại……..mình bất ngờ quá…….. – Phước Thịnh thở dài nói, má trái của anh lúc này đỏ lên và rát vô cùng vì sức đánh của cô nàng ko phải nhẹ.
- Cậu im đi, ra khỏi đây ngay tôi ko muốn thấy cậu nữa. Tôi đã rất đau đớn vì mất đi người mẹ mà bấy lâu tôi luôn yêu thương. Tôi ko muốn vì cậu mà có thêm bất cứ vết cắt nào nữa. Tôi……..rất đau rồi…….- Ba chữ sau cô nàng nói nhỏ dần.
Phước Thịnh ôm chặt cô nàng vào lòng, mặc cho cô đánh đấm cào xé vẫn ko buông ra.
- Đừng………khóc………tớ biết khi cậu khóc……sẽ rất đau đớn……….như hàng ngàn hàng vạn mũi tên đâm thẳng vào tim cậu………..Vì thế đừng khóc………..nhìn cậu như thế…………tớ………cũng sẽ rất đau………….
Thiên Kim ko vùng vẫy nữa mà để yên cho anh chàng ôm cô.
- Nếu…………..một ngày nào đó………..cậu phải giết tôi thì sao……………. – Thiên Kim nói
- Tớ thề………tớ sẽ bảo vệ cậu mãi mãi….. – Phước Thịnh nhìn thẳng vào mắt Thiên Kim.
- Như thế là phản bội tổ chức của cậu đó. – Thiên Kim cũng ngước lên nhìn
Bốn mắt chạm nhau như có ma lực, họ nhìn nhau say đắm. Phước Thịnh dần dần cúi xuống đặt lên môi Thiên Kim một nụ hôn. Thiên Kim ko thể cưỡng lại nổi. Có lẽ cô nàng cũng đã yêu Phước Thịnh. Một nụ hôn tuy ngắn nhưng đã để lại nhiều cảm xúc trong hai người họ.
- Thiên Kim……….- Tiếng của Bảo Nhi ngoài cửa.
Hai người vội buông nhau ra. Cô nàng đi đến chỗ chị mình.
- Em………- Bảo Nhi như muốn nói điều gì đó nhưng ko biết nói sao.
Hiểu ý chị mình nên Thiên Kim mới nói:
- Em biết rồi. Em tin cậu ấy.
- Uk. Nhưng chị ko muốn em như chị. Chị đã nếm trải qua sự phản bội ấy. Nó có thể làm ta thay đổi hoàn toàn vì sự đau đớn của nó.
- Chị yên tâm. Em thật lòng với Thiên Kim mà. – Phước Thịnh nói
- Nhưng cậu là Thợ Săn, làm sao tôi có thể yên tâm khi giao em tôi cho cậu? – Bảo Nhi hơi tức giận.
- Đúng. Em là Thợ Săn, nhưng em thật sự yêu cô ấy. Em hứa là sẽ bảo vệ cô ấy cho dù có phải hy sinh tính mạng.
- Cậu…………….- Bảo Nhi chợt thấy đau nhói. Cô cũng từng ước rằng người mình yêu cũng sẽ bảo vệ mình như vậy.
- Chị ơi. Em tin cậu ấy. Em …………….- Thiên Kim như muốn giải thích thêm nhưng Bảo Nhi chen vào:
- Uk thôi đc rồi. Tôi tin cậu nhưng nếu em tôi có bị sao thì cậu đừng trách tôi tàn nhẫn. – Bảo Nhi nói rồi bỏ về phòng.