Sáng hôm sau, khi cả Lăng gia chìm vào sự yên ắng.
Ông Lăng đã đi chơi cùng một vài người bạn già để đánh cờ.
Mỹ Nhiên lại đi làm, chỉ còn mỗi bà Lăng đang ngồi buồn chán nhâm nhi tách trà ở sân vườn.
Lúc này Khả Linh bước ra, ả cầm trên tay là đĩa bánh hạnh nhân mà bà Lăng thích nhất
-Ưm.
.
.ưm.
.
.
-Mang cho ta sao? Cảm ơn rất nhiều.
-Ưm.
.
.ưm.
.
.
Ả xua tay ra ý đây là trách nhiệm của mình.
Bà Lăng khẽ cười gật gù hài lòng, bà thật sự rất thương cô gái này, có vẻ là do ả có một hoàn cảnh đáng thương hơn so với những người làm khác trong nhà.
Hoặc cũng có thể do ả đã cố tình khiến bà cảm thấy ả bên ngoài siêng năng, chăm chỉ, bên trong lại tội nghiệp, đáng thương.
-Cảm ơn cô, ăn cùng chứ?
-Ưm.
.
.ưm.
.
.
Ả lắc đầu từ chối nhưng lại bị bà nhét một chiếc bánh vào tay.
Rón rén như sợ sệt, ả cắn từng chút một khiến bà bật cười
-Cứ ăn đi, trong nhà còn rất nhiều.
-Ưm.
Ả gật đầu lia lịa như muốn cảm ơn bà.
Bà Lăng cầm lên một chiếc bánh vui vẻ cắn nhẹ.
Ăn một chút bánh, uống thêm chút trà khiến bà cảm thấy tận hưởng cái nhẹ nhàng, yên bình của buổi sáng cũng không quá tệ.
Nhận ra, cô gái bên cạnh không có ý bước vào trong khiến bà nhíu mày khó hiểu
-Còn chuyện gì sao? Muốn nói chuyện gì ư?
-Ưm.
.
.ưm.
.
.ư.
.
.
Bà Lăng nhíu mày nhìn ả quơ tay múa chân trước mặt mình.
Ngay lúc này, Khả Linh cảm giác giả câm cũng thật quá khổ.
Những gì ả muốn truyền đạt bà Lăng đều không hiểu dù chỉ một chút.
Cuối cùng, ả nảy ra một ý đưa tay cầm tách trà rồi giả đò nghiêng vào tay mình.
Bà Lăng lại càng khó hiểu
-Cô muốn nói gì sao?
-Ưm.
.
.ưm.
.
.
-Cô biết viết chứ? Vậy có thể vào trong viết giấy đưa cho tôi.
Khả Linh mắt liền sáng lên, sao ả lại chẳng nghĩ tới cách này nhỉ.
Vội vàng gật đầu với bà Lăng rồi chạy vào trong lấy giấy bút.
Đắn đó suy nghĩ thêm một chút, ả nhếch môi hài lòng thần rủa Tâm Nhi phải bại trước tay ả.
Sau khi viết xong ả liền đưa qua cho bà Lăng, khuôn mặt lại bày ra chút gì đấy đáng thương và tội nghiệp.
Bà Lăng nhận lấy tờ giấy chau mày, bình thản cắn thêm miếng bánh, uống thêm chút trà mới nhìn tờ giấy trên tay đọc thầm
"Phu nhân, chuyện tối hôm qua thật sự không phải do tôi làm.
Tôi bị oan ức, thật ra thiếu phu nhân là cố tình hắt ly nước nóng đó lên tôi may mà tôi phản xạ kịp đã chặn tay thiếu phu nhân lại.
Không ngờ ly nước nóng lại đổ vào tay thiếu phu nhân, tôi.
.
.tôi thật sự không cố ý.
.
.xin lỗi phu nhân rất nhiều."
Bà Lăng đọc xong không khỏi nhíu mày rồi lại thở ra.
Khẽ lắc đầu, ánh mắt bà an yên nhìn lên Khả Linh
-Tâm Nhi cũng đâu nói là cô làm, con bé chắc sơ ý thôi.
Tuy mang dòng máu tiểu thư nhưng Tâm Nhi rất hiểu chuyện, sẽ không làm mấy chuyện như vậy đâu.
Khả Linh nghiến chặt răng lòng đầy căm phẫn khi bà Lăng buông lời bảo vệ, tin tưởng cô.
Ả lại cố trưng ra bộ mặt ngây thơ rồi lắc đầu nguầy nguậy như bị đổ oan.
Đưa tay viết lên trang giấy trắng thêm vài dòng nữa.
Bà Lăng nhíu mày đưa tay cầm tờ giấy lên, một lần nữa đọc thầm trong miệng
"Là thiếu phu nhân cố ý, cô ấy muốn tôi bị bỏng.
Tôi không biết thiếu phu nhân muốn làm gì, nhưng dường như cô ấy rất ghét tôi.
.
.tôi thật sự rất sợ."
Khẽ cười bà nhấp thêm một ngụm trà lắc đầu.
Con dâu của bà sao có thể làm mấy chuyện như vậy.
Yêu thương Tâm Nhi hơn ai hết, bà Lăng ngước mắt lên nhìn ả
-Được rồi, vào trong làm việc đi.
Hơn nữa, đây là thiếu phu nhân của Lăng gia.
Người làm như cô vẫn là nên cẩn thận lời nói.
Chuyện này nếu để đến tai của thiếu gia thì không nhẹ nhàng vậy đâu.
Khả Linh biết bà vẫn chưa tin những gì ả viết nhưng nếu ả còn cố tình làm lố quá sự việc sẽ rất dễ bị bà phát hiện.
Đành cúi đầu chào bà bước vào trong.
Bà Lăng chẳng bận tâm mấy đến chuyện vừa rồi mà tiến ra vườn nói chuyện với mấy bác làm vườn.
Ả bên trong nhìn qua cửa kính liền nghiến chặt răng ken két, tay cũng siết chặt thành quyền tức giận
-Tâm Nhi, tích gió thành bão.
.
.cô cứ chờ đó.
Cái ngày mà chính người mẹ chồng yêu thương cô nhất sẽ đuổi thẳng cô ra khỏi Lăng gia.
Tối hôm ấy, Tuấn Hạo lại đưa Tâm Nhi về Lăng gia thăm ba mẹ.
Vừa bước xuống xe, anh đã nhanh chóng vòng tay ôm lấy eo cô bước vào nhà.
Thấy ba mẹ đang ngồi trên sofa, Tâm Nhi đã vui vẻ thoát khỏi tay anh chạy lại ôm lấy cánh tay bà Lăng
-Ba mẹ, tụi con mới qua.
Hai người là đang đọc tin tức thị trường sao?
Bà Lăng khẽ cười đưa tay vuốt nhẹ đầu con dâu gật gù
-Phải rồi, giết chút thời gian nhàm chán ấy mà.
Hôm nay, nhìn con dâu của mẹ phởn quá đó nha.
Tâm Nhi khẽ cười, chẳng qua là vừa được tình cảm với chồng một chút lúc trên xe từ tập đoàn về đến đây nên cô có chút vui vẻ.
Hai mắt híp lại vì cười nhìn qua Lăng Tuấn Hạo
-Con bình thường mà mẹ.
-Bình thường nhưng sao ánh mắt cứ nhìn chằm chằm về phía Tuấn Hạo thế?
-Có gì đâu ạ.
.
.mẹ đừng ghẹo con mà.
-Haha, được rồi, không ghẹo con nữa.
Đỏ hết cả mặt rồi, e là sẽ có người xót đấy.
Tuấn Hạo khẽ cười buông ánh mắt ôn nhu đầy tình yêu lên người cô.
Lúc này, Lăng Mỹ Nhiên từ đâu xuất hiện kéo cô lên lầu.
Tâm Nhi chỉ còn kịp ú ớ thì đã ngồi ở trên giường Mỹ Nhiên
-Chị dâu, em lỡ làm mất cuốn sách em mượn Tuấn Hạo tuần trước rồi.
-Anh ấy chẳng nhớ đâu đừng lo?
-Em tìm chiều tới giờ vẫn không thấy.
Bây giờ, nếu anh ấy hỏi em thì em sẽ giảm tuổi thọ năm mất.
-Sẽ không đâu, anh ấy không nhớ mấy thứ lặt vặt như vậy đâu.
-Cũng mong là như vậy.
Mỹ Nhiên gật gù ngồi nói chuyện cả buổi với chị dâu mình.
Tâm Nhi cũng rất sẵn lòng lắng nghe cô em chồng lâm trò, nhiều lời này.
Nằm ườn xuống giường, Mỹ Nhiên muốn khóc thét
-Không muốn đâu, em phải tìm cho ra cuốn sách trước khi bị kết án tử hình.
-Haha đồ ngốc nhà em.
Bây giờ thì vào đi tắm rồi ngủ đi.
Nếu anh ấy có hỏi, chị sẽ giúp em.
-Vâng, em cảm ơn chị yêu.
Chị dâu của em là tuyệt nhất.
Nói rồi Lăng Mỹ Nhiên vào phòng tắm còn cô lại trở ra ngoài.
Bất chợt nhìn thấy cô nàng giúp việc câm, Tâm Nhi bước lại khó hiểu
-Em làm gì ở đây vậy?
-Ưm.
.
.ưm.
.
.
Vừa nói ả vừa đưa tay lau đi vài món đồ trên kệ.
Tâm Nhi cũng khẽ cười nhưng vừa bước đi đã nghe tiếng la từ đằng sau.
Tâm Nhi quay lại thấy ả ngã nằm dưới đất, vội vàng chạy lại đỡ ả lên
-Tay em chảy máu rồi.
-Ưm.
.
.ưm.
.
.
Tiếng la thất thanh này nhanh chóng thu hút những người bên dưới.
Bà Lăng bước lên lầu nhìn cô đang kéo tay ả
-Có chuyện gì vậy Tâm Nhi?
-Dạ là cô ấy lỡ làm vỡ chiếc bình này nên đứt tay rồi.
Đôi mắt ả ngấn lệ lắc đầu.
Trong mắt Tâm Nhi thì đó là ý ả không sao.
Nhưng ả luôn nhìn về phía bà Lăng khiến bà khẽ nhíu mày khó hiểu.
Tâm Nhi đỡ ả dậy cho người dọn dẹp đống mãnh vụn kia.
Bà Lăng cũng không nói gì thêm.
Đến khi anh và cô ra về thì bà bước lại thềm nhìn cô gái câm đang ôm người co ro một góc tối
-Ban nãy có gì muốn nói sao?
Ả lần này rất chu đáo chuẩn bị cả giấy bút, viết ra vài dòng ra giấy đưa cho bà
"Thiếu phu nhân đã đẩy tôi, cô ấy còn mắng tôi là kẻ câm được Lăng gia thương hại nhận làm.
.
.tôi.
.
.câm thì có gì xấu chứ.
.
.tôi sợ cô ấy."