“Tôn tử ngoan của ta, như thế nào mới tốt lên một chút đã ra gió, có chuyện gì bảo người tới nói một tiếng là được rồi.”
Mới dùng điểm tâm không lâu, Kiều lão phu nhân chợt nghe nha hoàn báo đại thiếu gia đến đây, nàng vội vàng sai người mời vào trong phòng, sau đó hướng Kiều Ứng Trạch ngoắc tay ý bảo y đến ngồi bên cạnh mình.
“Tổ mẫu…….”
Bị lão phu nhân nắm tay kéo tới bên người nàng ngồi xuống, Kiều Ứng Trạch muốn nói lại thôi nhìn lão phu nhân, vẻ mặt rất là ảm đạm.
“Trạch nhi, ngươi rốt cuộc có tâ sự gì, nói ra cho tổ mẫu biết a, ngươi lần này bệnh cũng kì quái, hay là còn vì chuyện của hài tử Hiên nhi mà ủy khuất? Hay là oán trách mẫu thân ngươi?”
Để cho nha hoàn trong phòng đều lui ra ngoài hết, lão phu nhân đau lòng nhìn sắc mặt tiều tụy của Kiều Ứng Trạch, nhìn thấy người vốn đang tốt đẹp ra ngoài trở về liền ngã bệnh, nghĩ là y không thể buông xuống chuyện hôm trước…..
Lão phu nhân suy nghĩ như vậy, trong lòng càng ghi hận Kiều phu nhân, cảm thấy nàng thật nhẫn tâm muốn đem con trai ruột của mình bức tử!
“Tôn nhi sao dám oán trách mẫu thân, thật ra là có chuyện khác đến tìm tổ mẫu…….”
Than nhẹ lắc đầu, Kiều Ứng Trạch nhìn thấy ánh mắt ân cần của lão phu nhân liền mím môi dời tầm mắt đi, chần chờ từ trong lòng lấy ra thẻ xem bệnh.
“Trạch nhi! Ngươi làm sao làm ra mấy thứ này? Như thế nào lại vậy, như thế nào……”
Lão phu nhân tiếp nhận tấm thẻ gỗ vuông vừa thấy, trong đầu không khỏi ông ông loạn thành một đoàn, chỉ thấy mặt trên hoặc viết vốn sinh ra đã kém cỏi, hoặc viết thể hư tinh yếu, dù sao kết luận lăn qua lộn lại đều không sai biệt lắm hai câu —— Với chuyện phòng the không ngại, chỉ là con nói dòng gian nan.
“Tổ mẫu.”
Kiều Ứng Trạch vừa thấy trên mặt lão phu nhân nháy mắt không còn huyết sắc, trong lòng khổ sở áy náy phịch một tiếng quỳ xuống, y biết hành động này của mình rất có lỗi với sự thương yêu của thân nhân mình, nhưng vì bảo trụ nhân duyên của mình cùng tiểu tức phụ, vì an bình của Kiều gia trong tương lai, Kiều Ứng Trạch cũng không hối hận với lựa chọn của mình, hơn nữa…… Cha mẹ như vậy, y thật sự không thể cùng chung sống.
(PH: đúng là con trai lớn không thể giữ trong nhà mà)
“Trạch nhi, mau đứng lên, đây rốt cuộc là chuyện gì a?”
Lão phu nhân lấy lại tinh thần, vội kéo Kiều Ứng Trạch quay lại ngồi bên cạnh mình, trong mắt tràn đầy sốt rột cùng đau lòng.
“Hồi tổ mẫu, tôn nhi trước khi thành thân đều không khỏe, cũng không có chú ý phương diện chuyện này, sau khi thành thân có nương tử dốc lòng chiếu cố, thân thể cũng dần dần tốt lên, đối với phương diện này cũng để tâm đến, nhưng tự mình biết có chút không đủ, nhưng vẫn lừa gạt an ủi mình từ từ rồi sẽ có, nhưng lần này trở về thấy nhị đệ đã có con nối dòng, tôn nhi lúc này mới gấp gáp, giấu diếm thân phận trôm đi ra ngoài khám bệnh……”
Kiều Ứng Trạch nói tới đây, thần tình xấu hổ không nói gì thêm nữa, mặc dù trong lòng đã luyện tập lí do thoái thác vài lần, nhưng bảo Kiều Ứng Trạch ở trước mặt người khác nói mình không sinh đẻ được, y vẫn là cảm thấy thực xấu hổ.
Đều nói bệnh lâu thành y, Kiều Ứng Trạch chính mình cũng xem qua chút sách thuốc, tuy rằng chì là biết sơ sơ, nhưng giả thành bệnh trạng yếu tinh vẫn thực dễ dàng, thêm nữa y vốn là thân thể yếu ớt, tự nhiên càng dễ dàng nói dối đại phu.
“Đứa nhỏ mệnh khổ của ta, ngươi chính là như vậy, chuyện gì đều dấu trong lòng mình, sớm nói ra cho tổ mẫu biết a, đại phu có thể có phương thuốc gì tốt không? Bao nhiêu tiền nhà chúng ta đều có thể chữa trị được!”
Lão phu nhân nghe đến đó, hốc mắt đã đỏ lên, trong lòng hận không thể đoản mệnh vài năm, cũng cầu lão thiên gia để cho tôn nhị khỏe mạnh an khang, ít chịu tội một chút.
“Tổ mẫu, tôn nhi biết tổ mẫu thương tôn nhi, cũng tìm không ra người nào tốt với tôn nhi hơn tổ mẫu, nhưng tôn nhi thật sự không muốn liên lụy tổ mẫu, cũng không muốn liên lụy người trong nhà, tổ mẫu, tôn nhi ngài một lòng muốn giúp đỡ hai vợ chồng chúng ta kế thừa gia nghiệp, nhưng thân thể tôn nhi như vậy, lại như thế nào có thể đảm đương được trọng trách trong nhà chứ? Nếu tôn nhi may mắn sống được thêm vài năm, sau này có bao nhiêu ánh mắt hướng tới trên người tôn nhi chứ, lỡ như sau này không có con nối dòng, tn nhi sẽ bị người cười chết.”
Kiều Ứng Trạch nắm chặt tay lão phu nhân, từng câu từng chữ đều phát ra từ đáy lòng, kiếp này y đã chọn Cung Trác Lương, như vậy sẽ không đem tâm đặt trên người kẻ khác, lại càng không vì con nối dòng mà đi bính nữ nhân, cho nên y nhất định là vô hậu. (Vô hậu là con nối dòng á)
“Trạch nhi, vậy ý của con là?”
Lão phu nhân dùng khăn lau nước mắt, nhìn ánh mắt Kiều Ứng Trạch trầm trọng mà phức tạp, từ nhỏ sinh ra trong nhà đại phú nàng tự nhiên biết, gia chủ trong đại gia tộc có quyền lợi nhiều hơn, trách nhiệm có bao nhiêu nặng, nàng vốn định chính mình sống lâu thêm vài năm giúp hai vợ chồng Trạch nhi chống đỡ, đợi bọn họ có con nối dòng khá lên đôi chút, chính mình cũng có thể an tâm ra đi, nhưng hôm nay có biến cố như vậy……..
“Tổ mẫu, tôn nhi vô năng, thật sự cô phụ kỳ vọng của ngài, tôn nhi tiếp tục lưu lại cũng chỉ tăng thêm phiền não cho mọi người, lại thật nhận không nổi tội danh bất hiếu ra ở riêng, cho nên muốn cầu tổ mẫu thương tiếc, có thể hay không nhờ việc lần này của nhị đệ, để cho tôn nhi lấy danh nghĩa không thể chung sống trong nhà phân ra ở riêng? Tôn nhi biết việc này là bất hiếu với mẫu thân, để bồi thường, sẽ đem đứa nhỏ chưa ra đời nhận làm con thừa tự của tôn nhi, như vậy cũng coi như giải cái nan đề của mẫu thân cùng đệ đệ, trong lòng tôn nhi cũng có thể khá giả chút.”
Kiều Ứng Trạch có vẻ do dự khó xử nói xong, vài câu cuối cùng lại một lần nữa quỳ gối trước mặt lão phu nhân, tuy rằng Kiều Ứng Trạch thanh âm run rẩy mà nghẹn ngào, nhưng trong con ngươi rũ xuống lại tràn đầy kiên quyết.
Kiều Ứng Trạch biết mình đem chuyện ở riêng quy hết trách nhiệm lên người mẫu thân là bất hiếu, nhưng không thể phủ nhận thật sự là nàng trước đây vô tình, hơn nữa mẫu tử bọn họ trong lúc đó đã mất đi ràng buộc thân tình, chính mình lại chủ động buông tha sản nghiệp của Kiều gia, tặng cho đứa con nàng thương yêu nhất kế thừa, còn thay nàng giải quyết nan đề con của nhị đệ, như vậy chính mình cũng sẽ không tính là nợ nàng!
(PH: sao edit khúc này thấy chua xót cho Đại Kiều quá hic hic…)
Lòng người đều là thịt lớn lên, bị cha mẹ thân ruột lạnh lùng như vậy thậm chí lãnh khốc mà chống đỡ mười mấy năm, Kiều Ứng Trạch đối bọn họ đối với thân tình từ bọn họ đã không còn hy vọng gì nữa, từ nay về sau, hắn thầm nghĩ trong nom thê tử cùng gia đình của chính mình, cuộc sống đơn giản khoái hoạt.
Trạch nhi ngươi…… Trưởng thành, tổ mẫu cũng có thể yên tâm.”
Nghe xong ý tưởng của Kiều Ứng Trạch, trong ánh mắt Kiều lão phu nhân nhìn y mang theo kinh ngạc cùng suy nghĩ sâu xa, tinh tế đánh giá người thanh niên đang cúi đầu quỳ gối trước mặt mình hồi lâu, lão phu nhân có chút mệt mỏi dựa vào đệm, nhẹ nhàng lắc đầu dùng khăn lau đi nước mắt ở khóe mắt, thở dài thấp giọng nói một câu.bg-ssp-{height:px}
“Tổ mẫu chính là không đồng ý tôn nhi làm như vậy? Tôn nhi biết hành động này là bất hiếu, nhưng ôn nhi thật sự là……. Chịu không nổi.”
Thanh âm của lão phu nhân lãnh đạm xuống lam cho trong lòng Kiều Ứng Trạch run lên, nhưng nghĩ chuyện chính mình giả bệnh cũng không có sơ hở, tâm tư của mình không có gì cũng xác thực đều là vì Kiều gia mà lo lắng, cho nên Kiều Ứng Trạch bình tĩnh ngẩng đầu nghẹnh đón ánh mắt trùng trùng nghi ngờ của lão phu nhân.
“Không, ngươi gặp chuyện có thể lo lắng chu đáo cẩn thận củng cố đại cục như vậy, tổ mẫu thật sự là vui mừng lại đáng tiếc a, Trạch nhi, ngươi không có sai, là tổ mẫu làm ngươi khó xử, biết rõ ngươi là đứa nhỏ hiếu thuận thật thà, còn buộc ngươi cùng mẫu thân ngươi cởi bỏ hiềm khích, mới có thể ủy khuất ngươi đưa ra quyết định này a.”
Lão phu nhân vui mừng vì Kiều Ứng Trạch không hề ẩn nhẫn ngu hiếu, lại đáng tiếc y bị quản chế bởi thân thể nhỏ bé yếu ớt như vậy, nàng tự nhiên không thể tưởng được nguồn gốc sự tình là xuất từ trên người Cung Trác Lương, hoặc là nên nói, trong tiềm thức của nàng không muốn đem đứa cháu ngoan mình tự tay nuôi lớn đáp lại nghi kỵ hỗn tạp, cho nên lão phu nhân chỉ đem hành động hôm nay của Kiều Ứng Trạch, là bị Kiều phu nhân làm thương tâm mới đưa ra phương pháp vẹn toàn cho đôi bên này.
Mà đối với Kiều Ứng Trạch lấy thẻ khám bệnh tới, lão phu nhân đã tin hơn phân nửa, dù sao lý do Kiều Ứng Trạch có thể lấy để thuyết phục mình ra ở riêng có rất nhiều, mà là nam nhân đều sẽ không dội nước bẩn lên trên người mình.
Lão phu nhân đương nhiên không biết, Kiều Ứng Trạch cam nguyện tự dội nước bẩn như vậy, suy nghĩ lo lắng lâu dài, cứ như vậy, lão phu nhân liền không vội vả cho đưa cho y tiểu thiếp để khai chi tán diệp, ngược lại sẽ bởi vì không có con nối dòng mà cảm thấy có lỗi với Cung Trác Lương, như vậy về sau dùng cái này làm cớ không lấy vợ bé chỉ trong coi vợ cả, lão phu nhân bên này cũng sẽ không ngăn cản nhiều, mà chỉ cần lão phu nhân mặc kệ không tham dự vào, người khác sẽ không để ý đến hai phu phu bọn họ.
“Tổ mẫu một lòng vì tôn nhi, tôn nhi sao lại không biết tốt xấu mà oán trách ngài, tổ mẫu, ngài đã biết ý nguyện của tôn nhi, kia việc này…….”
Theo việc lão phu nhân mạnh tay kéo y ngồi trở lại bên cạnh nàng, Kiều Ứng Trạch vì nghe lời nói kế tiếp của nàng mà thở phào nhẹ nhõm, biết nàng không có hoài nghi mình cái gì, chỉ cho là mình ở giữa nàng cùng mẫu thân nên khó xử, mới có thể muốn ra riêng sống một mình, Kiều Ứng Trạch liền không rườm rà giải thích thêm cái gì.
“Để cho tổ mẫu hảo hảo suy nghĩ một chút, Trạch nhi ngươi cứ việc thả lỏng tâm, dưỡng thân thể tốt lên mới là quan trọng nhất, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn, tổ mẫu nhất định sẽ không ủy khuất ngươi, đúng rồi, việc này ngươi không nói với Nghiên nha đầu đi?”
Trấn an vỗ vỗ vai Kiều Ứng Trạch, lão phu nhân chợt nhớ tới cái gì, có chút nghiêm túc nhìn về phía Kiều Ứng Trạch
“Không có, việc này tôn nhi thật sự là nói không nên lời, cũng sợ nương tử biết sẽ không dấu được tâm tư, lại bị người bên ngoài phát hiện.”
Tựa như lúc trước sợ Cung Trác Lương không dấu được lòi ra, Kiều Ứng Trạch mới gạt Cung Trác Lương đi kế này, cũng là lo lắng hắn biểu hiện như đã biết trước, ngược lại dễ dàng bị lão phu nhân nhìn ra sơ hở, đơn giản liền dấu diếm, chờ sau khi chuyện thành công lại cùng hắn giải thích rõ mọi chuyện.
Mặt khác, Kiều Ứng Trạch cũng là có ý định đùa với Cung Trác Lương, muốn nhìn bộ dáng đáng yêu của hắn lúc tò mò khó nhịn.
“Việc này ngươi làm rất đúng, không thể để cho Nghiên nha đầu biết, qua vài năm, chờ các ngươi lớn lên một chút, cảm tình cũng thâm hậu, nếu vẫn là không có tin tức gì, lại nói cho Nghiên nha đầu biết đi.”
Lão phu nhân nhớ tới Cung Trác Lương không khỏi thở dài, đối với cháu dâu trưởng này lại càng thêm thương yêu vài phần, biết việc này chỉ dấu diếm được nhất thời, sau vài năm kết hôn không thấy có con nối dòng thì áp lực của hắn rất lớn, không chừng còn càng tổn thương thương hơn…….
Nghĩ nghĩ, lão phu nhân liền vì đại sự con nối dòng liền lo lắng, trưởng tôn mắt thấy không trông cậy được, chỉ có Hiên nhi cùng Tử nhi hiển nhiên là có chút đơn bạc……. Nghĩ đến con mình đang lúc tráng nien, lão phu nhân không khỏi động tâm tư lên người hắn, nha hoàn tiểu thiếp cùng J nữ xuất thân thấp kém thì không cần lo lắng, mặt khác tiểu thiếp cưới hỏi đàng hoàn thì có hai người bộ dáng cũng khỏe mạnh, liền tạm thời miễn thuốc tránh thai cho các nàng đi.
“Tôn nhi hiểu được, kia tôn nhi không quấy rầy tổ mẫu nghỉ ngơi, con đi về trước.”
Nghe ý tứ lão phu nhân là đã muốn đáp ứng y, trong lòng Kiều Ứng Trạch buông lỏng, thấy lão phu nhân lâm vào trầm tư, cũng không quấy rầy nàng nữa, đứng dậy thi lễ chuẩn bị đi về.
Trở về đi, hảo hảo nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ miên man nữa, mấy ngày sau Nghiên nha đầu cũng không cần tới, hảo hảo ở cùng ngươi là được rồi.”
Một hồi công phu như vậy, lão phu nhân xưa nay cường thế quyết đoán ngữ khí đã muốn nhiều hơn vài phần than thở, trong lòng hiện giờ đang rất loạn, liền không nói chuyện lâu cùng Kiều Ứng Trạch, sau khi đuổi y trở về, lão phu nhân tự tay thiêu hủy kết quả khám bệnh, sau đó một người ở trên tháp lăn qua lộn lại suy nghĩ thật lâu, trong lòng chậm rãi có kế hoạch……..
Kiều Ứng Trạch mới trở về phòng đã được Cung Trác Lương ân cần hầu hạ, bộ dáng chân chó làm cho y buồn cười lại có chút thụ sủng nhược kinh, bất quá Kiều Ứng Trạch hưởng thụ thì hưởng thụ, nhưng đối với sự dụ dỗ của Cung Trác Lương thì không hề quan tâm tới, kiên quyết không chịu lộ ra y rốt cuộc là dùng phương pháp gì, chỉ nói tổ mẫu bên kia đã đáp ứng việc này, phương diện cụ thể chờ nàng an bài, làm cho Cung Trác Lương tức giận đến nghiến răng đè tiểu tướng công xuống lăn qua lăn lại một chút….
Có Kiều Ứng Trạch cam đoan, Cung Trác Lương chậm rãi cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, lại ở trong viện vài ngày, mới khôi phục một ngày ba lần đến chỗ lão phu nhân báo danh, chính là gần đây Cung Trác Lương cảm thấy lão phu nhân đối với hắn càng ngày càng tốt, ánh mắt nhìn hắn cũng càng ngày càng phúc tạp, trong lòng Cung Trác Lương biết nhất định là có liên quan đến việc ra ở riêng, lại tưởng tượng Kiều Ứng Trạch để hắn không biểu hiện ra chút cảm kích nào, hắn cũng liền phối hợp lộ ra bộ dáng mờ mịt khó hiểu, nhưng thật ra càng làm cho lão phu nhân càng thương yêu hắn.
Ngay lúc thời gian có vẻ như sóng êm biển lặng thì đã qua nửa tháng, trong lúc đó Cung Trác Lương phái Nhược Lam đi đến chổ Bình Tích kia một lần, tặng hắn một chút điểm tâm tinh xảo Hàm Thư làm, xem như nói cho đối phương biết chính mình không có quên ước hẹn nửa tháng, tới giữa tháng chín, Cung Trác Lương rốt cuộc nhận được tin tức mà Bình Tích phái Tuyết Họa đưa tới, mời hai vợ chồng bọn họ một ngày sau đến tiểu lâu kia cùng uống rượu.
“Tướng công, ngươi nói chúng ta có cần mang Thạch Khang theo không?”
Cung Trác Lương ở trong đại viện Kiều gia có chút nhàm chán, nhớ tới ngày ấy khi Bình Tích nhìn thấy thân ảnh Thạch Khang, Cung Trác Lương phát huy năng lực YY vô hạn của mình, ảo tưởng bọn họ trong lúc đó có thể có JQ, việc này hắn cũng cùng Kiều Ứng Trạch đề cập qua.
Từ chỗ Kiều Ứng Trạch biết được quan hệ của Bình Tích cùng Kiều lão gia, Cung Trác Lương còn cố ý thám thính một ít tình huống của hắn, biết hắn từ khi vào Kiều phủ đến nay chưa từng lấy một phần tiền tiêu hàng tháng, ngược lại ăn, mặc, ở, đi lại cơ hồ đều là tiền chính mình làm ra rồi đưa cho nha hoàn đi mua sắm, thái độ của Cung Trác Lương đối với vị đã từng là đào hát danh tiếng kia càng thêm tốt, hơn nữa Thạch Khang kia thấy thế nào cũng không giống thị vệ gia phó bình thường, cũng là thấy rõ trên mặt có viết ‘ta có chuyện xưa’ a.
“Trác Trác…… Bình Tích công tử dù sao cũng là nội quyến trên danh nghĩa của phụ thân, sao có thể tùy tiện mang nam tử đi quấy rầy, lại nói, ngươi người nhiều như vậy không mang theo cố tình dẫn Thạch Khang đi qua, bọn họ nếu là thật sự quen biết, chẳng phải để bọn họ biết chúng ta hoài nghi họ sao? Bị hiểu lầm là có ác ý sẽ không tốt.”
Đối với đề nghị đột ngột của Cung Trác Lương lắc đầu không thôi, Kiều Ứng Trạch đang vẽ tranh cúi đầu nói xong lo lắng của mình, nói xong không thấy Cung Trác Lương đáp lại cái gì, Kiều Ứng Trạch thầm nghĩ không phải là hưng trí nhất thời của hắn đi, vội buông bút quay đầu nhìn lên, lại phát hiện Cung Trác Lương đang cười tủm tỉm nhìn chằm chằm mình, Kiều Ứng Trạch không khỏi bật cười, nghĩ thầm cũng không biết gần đây tiểu nương tử của hắn bị làm sao, chuyện trong tiệm cùng sản nghiệp các nơi đều dần dần hỏi ý kiến của y….. Không thể không nói, cảm giác này vô cùng tốt.
“Ta hay nói giỡn, tướng công, ngươi thật đáng yêu…….”
Nhìn thấy Kiều Ứng Trạch chân thành trả lời câu hỏi của mình như vậy, Cung Trác Lương rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười, thấy Kiều Ứng Trạch bộ dáng nhấp môi có điểm tức giận, đơn giản trực tiếp nhào qua ôm lấy y gặm cắn.
Ân, thiếu chút nữa quên Kiều Ứng Trạch không thích hắn chưa lau son môi mà hôn qua, trước lau một chút đã rồi lại hôn, ha ha….