Thân hình Trăng Lạnh Không Thuyền chợt lóe, ngay lập tức bay tới chỗ đối phương—
Mũi kiếm nháy mắt cắm thẳng vào thân thể đối phương, Lãnh Vong Ngạo Thiên tràn ngập đắc ý.
Tần Nguyên Ngăn ngồi trước màn hình máy tính, trên mặt lúc này lại lộ ra nụ cười nhạt hiếm thấy, ngón tay thon dài gõ nhẹ trên bàn phím.
"Cạch——"
Chỉ thấy Trăng Lạnh Không Thuyền bỗng nhiên nhảy lên, người nháy mắt liền biến mất, một kiếm của đối phương cứ thế đâm vào không khí.
An Tình há hốc miệng không thể tin nhìn hắn thản nhiên nhảy lên người bạch hạc.
Quá... vô sỉ rồi!
Lãnh Vong Ngạo Thiên cùng Chanh Ngây Ngô nhìn thú cưỡi thật lớn trên đầu đang bay, lúc này cũng không thể giữ bình tĩnh. Cứ như vậy bay mất? Hai người không cam lòng bèn triệu hồi thú cưỡi, lúc quay đầu lại chợt hoảng hốt. Không biết từ khi nào, bạch hạc đang bay đã dừng trên đỉnh vách đá, lúc này hai người mới nhớ ra muốn thu hồi thú cưỡi nhưng không kịp. Đáng thương cho con vật, giờ phút này thân mình bị dính chặt trên vách đá nhưng vẫn không ngừng giãy giụa. Hai người luống cuống tay chân triệu hồi.
Thật đê tiện. Thủ pháp này yên lặng không tiếng động, tuyệt đối là kiệt tác của người nào đó. Tuy rằng An Tình rất muốn nói như vậy nhưng vẫn yên lặng nuốt vào. Trong lòng cô thầm mặc niệm.
Bạch hạc đã cất cánh bay lên, rất nhanh liền không thấy thân ảnh của Lãnh Vong Ngạo Thiên cùng Chanh Ngây Ngô. Hiệu quả của phép giải trừ chỉ có thể đem thú cưỡi triệu hồi nhưng muốn tự mình thoát ra cũng tốn không ít thời gian. Như vậy cô tạm thời đang an toàn.
Từ Từ San Hô: "Cảm ơn anh đã cứu."
Thật lâu sau, đối phương mới không nhanh không chậm truyền tới một câu: "Không có gì, chỉ muốn nhắc nhở họ tôi còn tồn tại."
An Tình sửng sốt, sao cô cảm giác lời này có chút quái dị? Lát sau, cô mới ngẫm ra tầng hàm ý thâm sâu trong lời nói của đại thần, trong lòng bỗng truyền đến một trận nghẹn khuất. Đáy lòng đang hô hào đại thần vạn tuế bỗng biến mất. Đại thần đây chính là coi cô thành không khí à? Trong lòng cô bỗng có cảm giác ưu thương cùng tịch mịch.
......
"Ừ, thống kê số liệu đảo Mộng Du đã đầy đủ, mấy ngày nữa sẽ xong, lúc ấy sẽ kêu cậu tới bên kia một chuyến."
Tần Nguyên Ngăn cúp điện thoại, buông bút, nhìn thoáng qua nhân vật Từ Từ San Hô trên màn hình.
"Hắc hắc hắc". Bả vai hắn bỗng nhiên trầm xuống, bên tai cũng truyền đến một trận tiếng cười đáng khinh.
"Hiếm khi thấy cậu online đấy".bg-ssp-{height:px}
"Phó bản đảo Mộng Du mới ra có ngày, cậu muốn chơi cùng không?"
Tần Nguyên Ngăn nhíu mày, đẩy cánh tay Gì Tây, "Không cần."
"Số liệu đã thu thập đủ".
Ngụ ý là hắn không cần phải đăng nhập nữa.
"Phó bản này mở chưa quá ngày, cậu thật không muốn nhìn thành quả chính mình à?"
Thần sắc Tần Nguyên Ngăn đạm mạc, không có lên tiếng.
Gì tây híp mắt cười cười, liếc mắt nhìn màn hình còn sáng, chợt sửng sốt mắng một tiếng: "Cậu thế mà còn trộm cõng theo một cô gái đấy".
Hắn đầy Tần Nguyên Ngăn ra, ghé vào màn hình, lạch cạch gõ bàn phím.
[Trăng Lạnh Không Thuyền]: Có muốn cùng đi phó bản đảo Mộng Du không?
An Tình sửng sốt nhìn tin nhắn thoại. Trong đầu lúc này không phải là có nên đáp ứng hay không mà là nghi ngờ phải chăng đại thần phát bệnh?
[Từ San Hô]:?
Gì Tây cười tủm tỉm nhìn chằm chằm màn hình.
[Trăng Lạnh Không Thuyền]: Chúng ta cùng nhau làm nhiệm vụ phó bản mới, sau đó hoành hành ngang dọc các bảng xếp hạng đơn, tạo nên một truyền kỳ tốt đẹp.
An Tình yên lặng thổ huyết, trong lòng thầm chửi: Tên này tuyệt đối không phải đại thần!
Ôn cây đợi thỏ một lúc lâu, Gì Tây mới thấy tin nhắn của Từ Từ San Hô: "Được".
Lúc này An Tình bỗng hiểu ra tất cả. Hóa ra lời chấp nhận thêm bạn của cô là tên này làm. Tuy rằng, về bản chất cô vẫn nên cảm ơn hắn. Nhưng mà... vì sao trong lòng bỗng có cảm giác táo bón vậy?