Tiếng chuông tan học vang lên, dòng người lũ lượt tràn ra. Tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện ồn ào nháy mắt phá vỡ không khí hành lang vắng lạnh trước đó.
Lúc này có phải thời cơ tốt không? Nói không chừng, sự tình đã lệch lạc đi rất nhiều.
Một lát sau, hành lang chen chúc dần yên tĩnh lại.
An Tình thở phào, ngẩng đầu, chậm rãi rảo bước vào phòng học. Phòng học rộng như vậy lúc này chỉ còn lác đác vài người. Cô nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình quen thuộc. Ánh mắt chợt sáng ngời khi bắt gặp thân ảnh cao lớn, cô bước nhanh đi qua. Cô hơi cong môi: "Học trưởng".
Vì sao cô lại đưa ra chủ ý muốn gặp Tần Nguyên Ngăn, ngược dòng phải nhắc đến cuộc trò chuyện với Gì Tây hai ngày trước trong game. Ngày đó cô bị tin nhắn của Cười Giang Nam oanh tạc.
"Phốc——", ngụm nước còn chưa kịp nuốt xuống xuýt chút nữa đã bị phun ra.
Từ Từ San Hô: "Anh nói cái gì?"
"Không cần ngượng ngùng, anh biết hai người đã gặp mặt".
Hai người điều khiển nhân vật hoàn thành nhiệm vụ, đang trên đường quay trở về, Cười Giang Nam lại làm như lơ đãng nói.
Từ Từ San Hô: "..."
Cô cùng Tần Nguyên Ngăn quả thực đã từng gặp mặt nhưng đối phương chắc hẳn chưa biết cô là Từ Từ San Hô. Tần Nguyên Ngăn người này lãnh đạm, tuyệt đối sẽ không chủ động làm quen với cô.
Một hồi yên lặng.
Cô ngẫm nghĩ rồi nói: "Em cảm thấy, người mà Trăng Lạnh gặp có khi không phải em..."
Mấy ngày không gặp Tần Nguyên Ngăn không ngờ sự tình đã chuyển hóa đến mức này.bg-ssp-{height:px}
Cười Giang Nam: "..."
Khi biết được tin tức này, An Tình có chút khó tiêu. Rốt cuộc là ai đến cạy góc tường của cô? Cô vốn dĩ không hề sốt ruột, nhưng chuyện đến nước này khiến cô không thể cứ đi tìm Tần Nguyên Ngăn nói chuyện phiếm được nữa, phải khiến hắn ở hiện thực thấy được tình cảm của cô.
......
Người trong phòng rốt cuộc cũng đi gần hết. Phòng học rộng lớn chỉ còn một bóng dáng đang lẳng lặng ngồi ở hàng ghế phía trước. Hắn hơi cúi đầu như đang nghĩ điều gì đó. Nói đúng ra Tần Nguyên Ngăn luôn là một người lạnh lùng, không thích giao tiếp càng không thích mở miệng nói chuyện, từ nhỏ đã như vậy. Hắn cũng không phải một người hiếu học, chỉ là trời sinh điều kiện của hắn rất tốt, hắn luôn có thể dễ như trở bàn tay nắm được cái mình muốn. Thi đua tốt, học tập tốt, cái danh người đứng đầu cũng dễ như lấy từ trong túi ra, chưa bao giờ hắn phải trải qua hai chữ "Thất bại". Cuộc sống cứ yên bình không chút gợn sóng, không chút mãnh liệt nhưng hắn cũng chẳng có cảm giác gì bất ổn. Sở dĩ chọn chương trình chuyên nghiệp về máy tính vì hắn cảm thấy thứ này có chút thú vị. Hắn không thích giao tiếp nhiều với người khác ở ngoài hiện thực, cũng không muốn gặp mặt với những người trong game.
Gia tộc Gì Tây làm kinh doanh.
Phó bản đảo Mộng Du là tác phẩm tốn nhiều công sức của Tần Nguyên Ngăn, từ lên ý tưởng, theo sát số liệu, thống kê,... đều là một tay hắn làm. Nhưng đến ngày đó, trong trò chơi đột nhiên nhảy ra một cô gái. Tuy ấn tượng với cô không quá khắc sâu nhưng đến cùng vẫn là có chút ký ức. Trong hiện thực, hắn luôn tỏ ra lãnh đạm, đã nhiều năm như vậy bên cạnh cũng chỉ có Gì Tây là người bạn duy nhất. Ngày thi đấu bóng rổ hôm đó ngẫu nhiên nghe nói khiến hắn chú ý. Hắn chưa từng nghĩ bọn họ sẽ gặp nhau ở ngoài đời thực.
Cô gái với mái tóc nâu dài, diện mạo thanh tú trắng nõn. Hắn không nhớ kỹ về cô, chỉ đơn giản dựa vào suy đoán, hắn mơ hồ có ấn tượng nhưng vẫn không thể xác định.
"Cô cũng chơi ?", trong lòng chần chừ, hắn cuối cùng vẫn mở miệng.
"Đúng vậy, phó bản mới ra khá thú vị". Nữ sinh kêu Bạch Vận ngày đó đã trả lời hắn như thế.
Trong lòng hắn có chút hoài nghi cùng suy đoán, phải chăng Từ Từ San Hô chính là cô ấy...
"Học trưởng."
Một tiếng gọi nhẹ đã cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, chợt nghiêng đầu, hình ảnh nữ sinh mang theo tươi cười nhàn nhạt cứ như vậy liền in sâu vào đáy mắt.