Con người một khi không chiếm được thứ mình muốn, nhất định sẽ miên man suy nghĩ, thật bất hạnh, Tô Minh cũng không ngoại lệ.
Trong đầu hắn không ngừng nghĩ đến An Tình, nghĩ đối phương di tình biệt luyến, chán ghét hắn, không muốn nhìn thấy hắn.
Nghỉ phép rất thoải mái, nhưng mà An Tình vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ. Ngẫu nhiên hệ thống lại nhảy ra uy hiếp một câu, khiến An Tình không thể không về nước.
Bởi vì nghỉ phép thời gian dài, bây giờ nhiệt độ trong nước và nước ngoài chênh lệch rất lớn. An Tình mua vé máy bay về nước, vừa xuống sân bay liền cảm thấy cả người lạnh buốt.
Nghĩ nghĩ, thì ra đã là tháng rồi.
Cô tiến vào trò chơi này cũng đã khá lâu rồi.
Gọi taxi đi đến công ty Tô Minh.
An Tình mang theo bao lớn bao nhỏ xuống xe, cả người đều bọc kín mít, khăn quàng cổ dày làm bằng nhung gần như che hết cả khuôn mặt.
Trước khi về nước An Tình chưa từng gọi điện cho Tô Minh, tuy rằng mấy bảo tiêu đã làm hết trách nhiệm đưa số điện thoại của hắn cho cô.
An Tình cong môi cười, giảo hoạt như hồ ly.
oOo
Trợ lý mang vé máy bay cho Tô Minh.
Sau lưng Tô Minh là mấy thư ký, hắn dặn dò: “Lịch trình mấy ngày sau dời lại, khi nào tôi về nước lại xử lí.”
Hắn muốn ra nước ngoài một chuyến, không thể chờ đợi muốn gặp cô gái hắn ngày đêm mong nhớ.
Vừa nói xong, hắn lập tức bước ra cửa công ty, trên mặt vẫn bình tĩnh nhưng khóe môi mím lại đã nói rõ tâm tình hắn vẫn rất tồi tệ.
Duỗi tay kéo cà vạt một cái, buồn bực thở hắt ra, Tô Minh bước xuống bậc thang.
Hắn có chút không hiểu rõ chính mình.
Vô duyên vô cớ nhớ nhung một cô gái, trong lòng bực bội không rõ lí do, loại cảm giác này hắn thực không thích ứng.
Thành ra suy nghĩ lúc nào cũng lộn xộn, làm việc cũng không thể tập trung, hiệu suất giảm xuống một nửa.
Hắn dừng bước chân: “Không cần đi theo tôi!” Hắn bực bội nhíu mày, lại lấy điện thoại ra lần nữa.
Vẫn không có cuộc gọi đến.
Nhịn xuống cảm giác táo bạo muốn ném điện thoại xuống, hắn hít vào một hơi, trầm tư suy nghĩ.
Cô ấy chán ghét hắn đến vậy sao? Thậm chí còn cố ý tắt máy?
Sắc mặt tối sầm, tâm tình nháy mắt rơi xuống đáy cốc.bg-ssp-{height:px}
Rõ ràng chỉ mới thời gian trước thôi, cô còn đỏ mặt nói thích hắn!
Không, không được, hắn nhất định sẽ không để cô rời khỏi hắn!
Chỉ cần là người hắn muốn, hắn sẽ không bao giờ buông tay!
An Tình, em trốn không thoát đâu!
“Rầm!” Nhấc chân đá lên xe hơi số lượng giới hạn bên cạnh một cái thật mạnh. Sắc mặt Tô Minh âm trầm dọa người, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
“Tô...Tô tiên sinh?”
---
Nghe thấy giọng nói kia, cả người Tô Minh cứng đờ.
An Tình kéo theo hành lí nặng nề, bước nhanh về phía bóng dáng quen thuộc kia.
Cô không nghĩ lại có thể gặp Tô đại boss nhanh như vậy, rất ngoài ý muốn, nhanh chóng mỉm cười chào hỏi: “Tô tiên sinh, ngài muốn đi ra ngoài sao?”
Thật lâu sau, Tô Minh mới quay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc đập vào mắt, đang nhìn hắn híp mắt cười ngọt ngào.
Cô không hề báo trước đột nhiên xuất hiện, khiến cả người Tô Minh dại ra.
Bởi vì thời tiết lạnh giá, cô mặc quần áo kín mít, khuôn mặt bị che phủ hơn phân nửa, chóp mũi hơi ửng đỏ, hai mắt to tròn vui sướng nhìn chằm chằm hắn.
Cô ấy, không phải đang ở nước ngoài sao, vì sao lại ở đây?
Hô hấp Tô Minh như dừng lại, ánh mắt lưu luyến dừng lại trên người cô, trong lòng đột nhiên cực kì rung động.
“Tô tiên sinh, đã lâu không gặp.”
“Ngài đã xuất viện rồi? Dạ dày còn đau sao? Có uống nhiều rượu không?”
Câu hỏi liên tiếp không ngừng thốt ra từ cái miệng nhỏ nhắn, Tô Minh nhất thời ngơ ngác, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Hồi lâu, mới nghẹn ra một câu: “Sao em đã trở lại rồi?”
Vừa dứt lời, Tô Minh liền hối hận.
Không khí lâm vào trầm mặc.
Lát sau, Tô Minh nghe được tiếng nói nhỏ tí của cô: “Em...Em nhớ anh.”
Nói xong, cô lập tức rũ mắt, không dám nhìn hắn.