Thẩm Trì thường xuyên ngồi bên mép giường của cô, trầm mặc nhìn cô ngủ say, có đôi khi cả một ngày đều không nói gì. Thẩm Trì không phải là người bệnh, nhưng lại giống An Tình, gầy đi so với trước đây.
Bệnh của An Tình không phải là liên tục xuất hiện triệu chứng, chỉ là có chút lặp đi lặp lại, thực ra cô cảm thấy bản thân mình cũng không thay đổi nhiều lắm so với trước khi bị bệnh.
Thẩm Trì lại một lần nữa biến mất, An Tình thở dài, không thể không đi xuống căn phòng bí mật dưới tầng hầm.
“Em nói rồi, em hứa, tuyệt đối sẽ không rời xa anh...”
Cô cầm lấy tay hắn, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn...
Ánh mắt Thẩm Trì có chút đờ đẫn cùng không tin tưởng.
Cô thở dài, nhích thân mình lại gần Thẩm Trì, nâng khuôn mặt nhỏ, hôn lên khóe môi lạnh lẽo của Thẩm Trì.
Thấy Thẩm Trì không phản ứng, cô bất đắc dĩ lại hạ người xuống, cắn cắn, hôn lên môi Thẩm Trì.
“Đừng không để ý tới em.”
Một lúc sau, An Tình có chút hít thở không thông rời khỏi môi Thẩm Tri, mềm nhũn dựa vào người hắn, quàng tay qua cổ hắn, thở dốc.
【Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm của mục tiêu +】
Trong không gian âm u, u tối, Thẩm Trì duỗi tay vuốt nhẹ cánh môi của cô, ôm cô gắt gao vào trong ngực, dán đầu vào trán cô, nhàn nhạt nói: “Được...”
Không đến một tuần sau, Thẩm Trì bị lãnh đạo căn cứ gọi đi...
Cô loáng thoáng hiểu được đã có chuyện gì xảy ra.
Nhưng cô cũng không tỏ vẻ gì khác lạ hay lo lắng vẫn như cũ chuẩn bị thức ăn cho Thẩm Trì.
“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên.
Cô lau lau bàn tay dính nước của mình, đi tới cửa chính, trong lòng cảm thấy kỳ lạ...
Thẩm Trì nhanh như thế mà đã về?
Cô nâng lên khuôn mặt tươi cười, khẽ hô, “Tới đây ----------", khoảnh khắc mở cửa ra cô liền ngơ ngẩn cả người...
……....
“Thẩm Trì có biết các ngươi làm truyện này không?” An Tình cười lạnh nhìn mấy người trước mặt.
Nam nhân mặc tây trang phẳng phiu màu đen không trả lời vấn đề của cô, gương mặt không cảm xúc, chỉ nhìn cô lạnh lùng nói: “An tiểu thư, mời cô đi theo chúng tôi trở về căn cứ.”
An Tình khẽ nhếch môi cười, sắc mặt trầm xuống, “Nếu tôi không đồng ý đi theo các người thì sao...”
Thì ra đây mới là mục đích chính của căn cứ, lừa Thẩm Trì ra ngoài để cô không có sức kháng cự một mình ở nhà?bg-ssp-{height:px}
"Cạch..." Tiếng súng xoay ổ mở chốt an toàn đột nhiên vang lên bên tai.
Một khẩu súng lục đen ngòm lạnh lẽo nhắm thẳng vào trán cô, mang mùi vị của chết chóc.
“Như vậy thì chỉ có thể đắc tội...”
Nghe ngữ khí lạnh lùng của người trước mắt, cô biết, đối phương không phải là đe dọa đơn giản.
An Tình nhướng nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương, không nói một lời.
Thật lâu sau...
Cô cười lạnh một tiếng, chậm rãi đứng lên, nhún vai, “Được...., các ngươi thắng.”
…….....
An Tình bị người của căn cứ đem vào phòng bệnh để cách ly và giám sát.
Dường như không phải để chữa trị mà là để trở thành con chuột bạch cho họ nghiên cứu, loại dược trước đây Thẩm Trì đưa cho cô cũng bị tịch thu.
Trên người cô bây giờ là đủ loại dây chuyền kim tiêm, dụng cụ, hóa chất, mỗi ngày trôi qua đều giống như người thực vật.
Hằng ngày đều bị đem ra làm thí nghiệm, hằng ngày đều bị giám sát.
Dù cho có đôi khi cô sẽ phản kháng lại, cũng sẽ bị vũ lực áp chế.
Cô không biết Thẩm Trì ở bên ngoài sẽ như thế nào, bất quá mặc kệ thế nào, hẳn là sẽ không thảm hơn so với cô.
Mỗi khi cô bị các bác sĩ thay nhau lần lượt rút máu, cô liền sẽ mắng hệ thống, ở thời khắc mấu chốt một chút tác dụng cũng không có.
……....
Đêm khuya, sau khi An Tình được các bác sĩ kiểm tra xong thân thể, đang mơ màng ngủ liền bị một loạt âm thanh ồn ào bên ngoài đánh thức.
An Tình từ trên giường ngồi dậy...
Bên ngoài không ngừng truyền đến âm thanh kim loại va chạm vào nhau.
Chuyện gì đã xảy ra?
Cô bước chân trần xuống, nhổ kim tiêm truyền dịch ra khỏi mu bàn tay, bước nhanh đi tới cửa phòng bệnh, ghé đầu lại sát cánh cửa sắt dày và nặng yên lặng lắng nghe.
“Phanh”