Công Lược Cặn Bã Ấy

chương 34: ảnh hậu cùng đường bí lối (11)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit:LINH

Mặc dù là mưa phùn rơi lất phất, nhưng một đường đi tới vẫn là đem hai người đều ướt hết.

Vừa vào cửa, Dung Tự liền kìm chế không được mà hắt xì một tiếng, Kiều Mặc vội vàng đem khoác ẩm ướt ở trên người Dung Tự cởi xuống, "Chị mau đi tắm nước nóng......"

"Còn cậu thì sao?"

"Tôi đi phòng tắm ở trên lầu, chị mau đi đi!"

Nói xong, cậu ta liền không nói gì mà đem cả người Dung Tự đẩy vào trong phòng tắm, đồng thời đem áo ngủ khăn lông mấy thứ này chuẩn bị kỹ càng, đặt ở bên ngoài phòng tắm, đây vẫn luôn là thói quen của hai người bọn họ, Dung Tự tiến vào phòng tắm trước nay đều không nhớ rõ mang theo mấy thứ này, mỗi lần đều là cậu ta chuẩn bị tốt cho cô.

Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm dần dần vang lên, mặt Kiều Mặc kỳ dị mà đỏ lên, sau đó liền bước nhanh vọt tới trên lầu, nhanh chóng chạy lên tắm nước nóng.

Chờ sau khi Dung Tự thoải mái dễ chịu mà tắm xong ra tới, vừa lúc thấy đèn phòng bếp đã sáng, Kiều Mặc đang đứng ở trước bếp gas, có thể tóc chỉ là tùy ý lau khô, khiến cho đuôi tóc còn ướt sũng mà nhỏ nước xuống dưới, bất quá đối phương có vắt một cái khăn lông trắng ở trên cổ, hút khô những giọt nước đó.

Tay không ngừng bận rộn, một lát mùi thơm của mì sợi xông thẳng vào mũi Dung Tự, tay cô dừng chà lau tóc, dựa vào tường bên cạnh, cứ cười như vậy nhìn động tác của Kiều Mặc.

Có thể là phát giác được cô, Kiều Mặc đầu cũng không quay lại, liền giao phó nói, "Mì sợi sắp nấu xong rồi, chị qua bàn bên cạnh ngồi đi, tôi một lát bưng tới cho chị!"

Này coi như sinh hoạt thường ngày của hai người đi.

Dung Tự từ trước đến nay hay bắt bẻ lại già mồm, rất nhiều thức ăn bán ở bên ngoài đều không đưa vào miệng được, trong nhà có người giúp việc nhưng lại có rất nhiều đồ vật không muốn người ta chạm vào, sau khi Kiều Mặc theo cô, bắt đầu đi học nấu cơm, học nấu không ít đồ ăn, rất nhiều món đều là Dung Tự càn quấy muốn thử, bằng không liền dùng các loại quấy rầy uy hiếp, chính là loại hở một tí là uy hiếp này mới khiến cho cảm giác của Kiều Mặc đối với cô càng ngày càng kém.

"Cậu chính là dựa vào tôi? Có bản lĩnh cậu hoàn toàn có thể không dựa vào?"

"Tôi biết tôi nói chuyện khó, tôi vẫn luôn là cái dạng này, thế nào, cậu hôm nay mới quen biết tôi sao?"

"Kiều Mặc, đừng có mà không cần mặt mũi!"

......

V...v..., đều là lời trước kia của đối phương nói qua với hắn, cô rõ ràng đem giới hạn của hai người vạch đến rõ ràng, hắn tại đầu này, cô ở đầu kia, không có bất luận chỗ nào mà hòa hoãn, cô giống như là dũng sĩ, nỗ lực bảo vệ lãnh thổ chính mình, giống cái phòng bị khóa lại hàng năm kia, không cho phép bất luận kẻ nào bước vào, kẻ trái lệnh, chết.

Vẫn là gần nhất giới hạn giữa hai người bắt đầu trở nên mơ hồ, mà đối phương uy hiếp cùng trào phúng mới dần dần giảm bớt.

Đem mì sợi vớt lên Kiều Mặc nghĩ như vậy, nhẹ nhàng cười, ngay sau đó liền đem hai chén mì sợi phía trên còn để cái trứng luộc bưng đi ra ngoài.

"Tôi trước đó đã gọi điện thoại cùng anh Trịnh nói qua, không sai biệt lắm chờ chúng ta ăn mì sợi xong, anh ấy sẽ lái xe lại đây đón tôi đi bệnh viện, chén đặt ở nơi đó, ngày mai tôi có rảnh sẽ trở về rửa, chị có thể kêu dì giúp việc lại đây rửa cũng được, buổi tối một người chị ở nhà chú ý một chút."

Vừa để chén mì xuống bàn, Kiều Mặc liền vội vàng không ngừng nói.

Anh Trịnh Trịnh Lãnh là kim bài người đại diện có tiếng trong ngành, cũng là một trong những người đại diện lợi hại nhất của Trác Duyệt, gần như là một tay đem Dung Tự từ một cái vô danh tiểu tốt nâng tới vị trí nhất tỷ như bây giờ, đồng dạng, Dung Tự nổi tiếng cũng khiến cho thanh danh của anh ta vang dội. Hiện tại cũng là người đại diện của Kiều Mặc, nhưng nếu không phải bởi vì quan hệ của Dung Tự, anh ta căn bản là sẽ không chú ý tới một người mới vừa mới ra mắt, đỏ chưa được mấy tháng.

Dung Tự nghe xong, gật gật đầu, cắn trứng luộc, tiện tay liền nhấn mở TV.

Lại không nghĩ lúc này, trên TV thế nhưng đang phát sóng trực tiếp lễ trao giải trước đó mà Dung Tự cùng Kiều Mặc tham gia, hơn nữa vừa lức là giải nữ chính xuất sắc nhất, nhà sản xuất đã nói qua, cô đi lên nhận thưởng mới có thể đem giải nữ chính trao cho cô, mà hiện tại cô người đều không thấy, quả nhiên, cho một nữ diễn viên khác, tuổi có chút lớn, kỹ thuật diễn lại hết sức tinh xảo, không chỉ có như thế, còn rất biết đánh võ.

Nữ diễn viên trực tiếp khóc ở trên sân khấu, bởi vì trước đó có người cùng cô ta bắt chuyện qua, chỉ cần Dung Tự tới, giải thưởng này cô ta cũng đừng suy nghĩ, ai có thể nghĩ đến Dung Tự thế nhưng không thể hiểu được mà biến mất, ngay cả nhà sản xuất cũng tìm không thấy, trong cơn tức giận trực tiếp đem giải thưởng trao cho cô ta.

Kỳ thật trao cho cô ta, Dung Tự ngược lại không có ý kiến phản đối gì, người ta xác thật có thực lực này.

Mà Kiều Mặc nghe dược kết quả này, động tác ăn mì ngừng lại, quay đầu liền nhìn về phía Dung Tự.

"Dung Tự......"

Dung Tự mắt điếc tai ngơ mà đem nước lèo uống xong, lau miệng, lúc này mới nhìn về phía Kiều Mặc, thấy áy náy thật sâu trong mắt đối phương, trực tiếp liền mỉm cười, "Nhìn tôi như vậy làm gì? Vốn dĩ người ta diễn một bộ điện ảnh tốt hơn so với tôi diễn, tôi thua tâm phục khẩu phục a, nói nữa, năm trước giải thưởng này chính là tôi lấy, cũng không có gì tiếc nuối, chính là......"

Lời của cô còn chưa nói xong, chuông cửa đã bị người ấn vang, Dung Tự khẽ thở dài.

Cô hiện tại cũng không dám thấy khuôn mặt khối băng của Trịnh Lãnh kia, mấu chốt nhất chính là cái miệng độc của anh ta, trước kia lúc hai người cùng nhau phấn đấu, Dung Tự bị đối phương không ít nói móc, nhưng nếu không phải bởi vì anh ta, cô cũng đến không được cục diện hiện tại này, có thể nói, ban đầu Dung Tự thậm chí cũng là ở đối phương khuyến khích chủ động rời xa Trác Phi Bách, cũng mượn đối phương ảnh hưởng, từng bộ điện ảnh diễn tới, mới đến được vị trí như bây giờ.

Nguyên chủ là hết sức cảm ơn người này, nhưng rồi lại cực kỳ sợ anh ta, trong cốt truyện, gần cuối Trịnh Lãnh bởi vì vấn đề tình cảm rời đi Trác Duyệt, lúc này mới khiến cho Dung Tự đến về sau ngay cả cái người nói chuyện cũng không có, làm rất nhiều quyết định không lý trí.

Hiện tại tính toán, người đàn ông này cũng coi như là tới thời điểm phiền lòng nhất, nghĩ đến không bao lâu nữa sẽ ra nước ngoài chữa thương, chờ sau khi cốt truyện kết thúc mới có thể lại xuất hiện.

Nghe tiếng chuông cửa kia liên tục mà có quy luật, Dung Tự hướng về phía Kiều Mặc le lưỡi, sau đó tiến đến bên tai Kiều Mặc, "Nói với anh ta tôi mắc mưa, hiện tại đã ngủ, biết không? Sau đó lập tức kêu anh ta đưa cậu đi bệnh viện, ngàn vạn đừng làm cho tổ tông kia lưu lại......"

Nói xong, Dung Tự liền rón rén lên lầu.

Căn bản là không chú ý tới lỗ tai với cổ của Kiều Mặc bỗng nhiên đỏ lên.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy tai trái của mình thật sự rất ngứa, muốn duỗi tay gãi, nhưng lại không biết nghĩ tới cái gì, nâng lên tay lại thả xuống dưới, ngay sau đó liền đi tới trước cửa mở cửa ra.

"Anh...... Anh Trịnh......"

Kiều Mặc có chút nói lắp.

Vừa nhìn thấy cậu ta, Trịnh Lãnh ngay lập tức nhíu mày, "Dung Tự đâu?"

"Chị ấy, chị ấy ngủ......"

"Ngủ?"

"Vâng!"

Trịnh Lãnh nghiêng đầu nhìn lỗ tai đỏ bừng của Kiều Mặc, cười lạnh, "A, cũng chỉ có cô ấy lúc này còn có thể ngủ, được rồi, chúng ta đi!"

Dung Tự trốn ở cửa cầu thang nghe người đại diện của mình cũng không có nói lời tàn nhẫn, trong lòng lập tức thả lỏng xuống, phải biết rằng không thể hiểu được đánh mất cái giải nữ chính, bên ngoài chính là có thể viết thành một bài lớn, vốn dĩ các nhà truyền thông đưa tin về Dung Tự đều chuẩn bị tốt, ai biết thế nhưng không ai thèm ngó tới.

Nhưng Dung Tự hơi mới vừa thở đến một nửa, liền thấy Trịnh Lãnh chuẩn xác mà hướng cô bên này nhìn lại đây, trong mắt tràn đầy cảnh cáo, thẳng đến khi làm cho Dung Tự một hơi vừa thở ra chưa xong mà bắt đầu kịch liệt ho khan, nhưng hai người nam nhân phía dưới làm như cái gì cũng chưa nghe thấy, cùng nhau đóng cửa, đi ra ngoài, căn bản là mặc kệ Dung Tự sống chết.

Vừa lên xe, Trịnh Lãnh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, ngay lập tức quay đầu nhìn về phía Kiều Mặc.

"Dung Tự là vì cậu, ném cái giải nữ chính kia đúng không?"

Nghe vậy, Kiều Mặc kinh ngạc mà nhìn anh ta một cái.

"A, hy vọng cậu có thể biết được cái gì gọi là biết ơn báo đáp mới tốt, rốt cuộc......"

Cô ấy chưa bao giờ dễ dàng!

Câu nói kế tiếp Trịnh Lãnh căn bản là chưa nói xong, liền khởi động xe.

Hắn làm bạn với Dung Tự từng vượt qua năm tháng gian nan nhất, sao có thể không biết trong lòng cô rốt cuộc ẩn dấu bao nhiêu khổ, đáng tiếc họ Trác lòng lang dạ sói, Kiều Mặc lại còn trẻ, không lý trí không hiểu chuyện lại dễ dàng dao động, nói chính xác, hẳn còn là tâm tính thiếu niên, còn cần người ta chiếu cố, nâng tuổi tác, làm sao có thể chiếu cố tốt Dung Tự, Dung Tự trước nay cần cũng không phải một người nam nhân như vậy, bọn họ căn bản là không thích hợp!

Nhưng thêm lời thừa thãi hắn căn bản là sẽ không nhiều lời, hắn biết Dung Tự trong lòng minh bạch.

Hơn nữa chính hắn cũng chỉ có một cái não, đơn xin từ chức còn nằm ở ngăn kéo của mình, cũng quản không được nhiều như vậy.

Ngày hôm sau, Dung Tự quay trở về đoàn phim, bên ngoài tin tức về Dung Tự bỏ lỡ giải nữ chính đã lên men mở ra, người đoàn làm phim cũng chưa dám nói quá nhiều về điều này ở trước mặt cô.

Dung Tự nghe Trịnh Lãnh nói, đã phát cái chúc mừng Weibo, cũng tag @ vị nữ diễn viên kia, đối phương cũng bình luận, chuyện này cũng coi như liền như thế kết thúc.

Nhưng ngay sau đó, Trịnh Lãnh liền rời đi Trác Duyệt, thậm chí ra nước ngoài.

Mà vị quản lý của công ty Trác Duyệt, giới tính nam, cũng đuổi đi theo, hiện tại cũng không biết tình huống rốt cuộc thế nào.

Đương nhiên những điều này đều là Dung Tự lại thăm nơi làm việc của Trác Phi Bách nghe được tin tức, nghe nói vị quản lý kia còn là anh họ của Trác Phi Bách, nghĩ đến gia thế cũng thực không tồi, như vậy cũng không khó lý giải Trịnh Lãnh vì cái gì rời đi.

Mà Trác Phi Bách gần nhất cùng Tần Khả Phi phát triển thế nhưng lại tiến vào một cái thời kỳ mâu thuẫn, đơn giản là chân của Tần Khả Phi, đối phương còn một hai phải làm những động tác đánh nhau khó khăn, làm cho Trác Phi Bách tức giận đến mắng cô ta vài lần, một chút lời khó nghe khống chế không được liền nói ra miệng, thậm chí còn đem Tần Khả Phi cùng Dung Tự làm so sánh.

"...... Ha ha, bộ phim này thiếu cô chẳng lẽ lại không được sao? A? Cô cho rằng cô là ai? Dung Tự sao? Cô cho rằng cô có kỹ thuật diễn tốt như cô ấy sao? Hơn nữa cô suy nghĩ có phải quá đơn giản hay không, người của giới giải trí hỗn loạn này, chỉ dựa vào kỹ thuật diễn là được sao? Lần trước tiệc từ thiện tối kia cô không đi, lần này tiệc cưới cô lại làm bộ làm tịch, Tần Khả Phi cô có phải đem chính mình xem quá mức quan trọng hay không, lại có phải quá đề cao kỹ thuật diễn của mình?"

Cũng là Trác Phi Bách đau lòng cô ta mỗi ngày bay lên bay xuống, tinh thần lại căng chặt, lúc này mới tìm cái cớ mang cô ta đi ra ngoài hít thở không khí, ai ngờ đối phương thế nhưng lấy lý do chính mình gãy xương cự tuyệt, vốn dĩ thời gian của cô ta không nhiều lắm, càng không thể đem thời gian dư thừa lãng phí cho những thứ này.

Mà tiệc cưới lần này là hôn lễ của hai nghệ sĩ đang nổi, trong lúc đó người tới liền càng nhiều, Dung Tự thậm chí được đối phương mời làm phù cho cô ấy, cô cùng cô gái kia cũng không quá thân, tự nhiên không có đáp ứng, nhưng tiệc cưới vẫn là phải đi.

Kiều Mặc, Diệp Hiên Ca bọn họ là phải đi, đến lúc đó đoàn làm phim chỉ sợ phải tạm dừng một ngày, nhà trai rất biết làm người, quan hệ trong giới rất tốt, nghĩ đến lúc đó sẽ là một buổi thịnh yến của giới giải trí, thậm chí người đến so với tiệc từ thiện còn muốn đông hơn.

Có thể nói, Trác Phi Bách thật là vì Tần Khả Phi suy nghĩ, cố tình đối phương hiện tại vội vã chứng minh thực lực của bản thân, mặc kệ Trác Phi Bách nói như thế nào, cũng tuyệt đối không gật đầu.

Mà sau đó, Trác Phi Bách quả nhiên lại tìm được Dung Tự.

"Ai? Em chính là đã có hẹn với giai nhân......" Dung Tự chỉ chỉ cách đó không xa Diệp Hiên Ca, rốt cuộc 《 mỹ nhân giang hồ 》 không sai biệt lắm cũng sắp đóng máy, hai người bọn họ trong khoảng thời gian này thế nào cũng nên ra vào có đôi mới phải, đến nỗi Kiều Mặc, cậu ta một người đi.

Cho nên Trác Phi Bách, xin lỗi nhé!

Buổi hôn lễ này, cũng là phải đi thảm đỏ, lễ phục của Dung Tự với Diệp Hiên Ca đều là tương xứng, đi cùng một chỗ nhìn qua lại thực xứng đôi.

Làm cho Kiều Mặc đi ở phía sau nhìn thấy, chỉ cảm giác ngực của mình ê ẩm, nhưng lại cũng chỉ có thể nhìn như vậy, thậm chí ngay cả chỗ ngồi đều không thể sắp xếp cùng một chỗ với Dung Tự, mà Diệp Hiên Ca lại ngồi ở bên người Dung Tự, lúc này hai người dường như đang nhỏ giọng mà nói cái gì, cười đến vui vẻ.

Kiều Mặc nhìn thoáng qua lại liếc nhìn, chỉ cảm thấy tầm mắt bây giờ của mình tất cả đều bị lúm đồng tiền như hoa của Dung Tự hấp dẫn qua, này hình như là từ sau cái đêm mưa lần trước, hắn vẫn luôn duy trì trạng thái này, hắn biết bản thân bây giờ thực không thích hợp, phi thường không thích hợp, hắn hẳn là chán ghét Dung Tự mới đúng, chính là đối phương ngay cả giải nữ chính cũng không cần, chính là vì đưa hắn đi bệnh viện, hắn còn có tư cách gì mà chán ghét cô ấy?

Thậm chí hắn còn sinh ra một loại, cứ như vậy vẫn luôn cùng Dung Tự tiếp tục cũng là ý tưởng không tệ, lúc này mới nhìn nam nhân xuất hiện bên người cô, Diệp Hiên Ca, Trác Phi Bách đều không vừa mắt, cực kỳ không vừa mắt!

Vị trí bên cạnh Dung Tự hẳn là hắn mới đúng! Là của hắn!

Kiều Mặc ở trong lòng lớn tiếng kêu gào.

Nhưng ngay sau đó Dung Tự giống như là nghe thấy được tiếng lòng của hắn, thế nhưng quay đầu liền nhìn lại đây, không chỉ có như thế, còn hướng về phía hắn nở nụ cười.

Chỉ cười như vậy, đã làm cho cả khuôn mặt của Kiều Mặc đỏ giống như tấm thảm dưới chân, thậm chí còn có tật giật mình mà lập tức chuyển qua đầu, liền liếc nhau cũng không dám.

Nhìn Kiều Mặc như vậy, Dung Tự cười khẽ.

Con nít.

Hôn lễ tới nửa phần sau, Dung Tự đi toilet, túi xách di động linh tinh đồ vật tất cả đều đặt ở trên chỗ ngồi.

Ai có thể nghĩ đến cô vừa rời đi, di động liền lập tức vang lên, bởi vì vang lên quá lâu, làm cho người trên bàn đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Hiên Ca.

Vừa vặn lúc này cần an tĩnh, rơi vào đường cùng, Diệp Hiên Ca đành phải giúp Dung Tự tắt cú điện thoại này, ai biết người bên cạnh, kích động một cái đụng trúng hắn, thế nhưng làm cho hắn bắt máy.

Nhưng nếu bắt máy rồi, hắn cúp máy cũng không tốt, đành phải đưa điện thoại di động đưa lên bên tai, vừa lúc nghe thấy, "Tiểu Lâm, là cha...... Cha mấy ngày hôm trước cùng con nói chuyện kia con suy xét thế nào? Cha cũng thật sự là cùng đường......"

"Xin lỗi bác, con không phải Dung Tự, con chỉ là bạn của cô ấy, hiện tại cô ấy rời đi một lát, đợi lát nữa sau khi cô ấy trở về, con bảo cô ấy gọi lại cho bác được không?"

Diệp Hiên Ca lễ phép mà nói xong.

Đầu bên kia điện thoại nháy mắt ngừng lại, ngay sau đó vội vàng nói, "À, ngại quá, thế thì tốt, cậu nhớ rõ kêu tiểu Lâm gọi điện thoại cho tôi, liền nói, liền nói tôi là cha nó......"

"Được......"

Cúp điện thoại, Diệp Hiên Ca mới nhíu nhíu mày, tiểu Lâm? Chẳng lẽ là biệt danh của Dung Tự? Rất...... Tên kỳ quái.

Hắn ngơ ngẩn mà cầm di động của Dung Tự sửng sốt hồi lâu.

Thẳng đến một bàn tay chậm rãi rút di động từ trong tay hắn.

"Làm sao vậy? Có người gọi điện thoại cho tôi?"

Mở miệng nói chuyện đúng là Dung Tự mới từ toilet ra tới, nhàn nhạt cười, hơn nữa vừa mới bị cái tên kia ảnh hưởng, thế nhưng làm cho Diệp Hiên Ca

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio