Công Lược Cố Chấp Cuồng

chương 20: 20: luyến tỷ cuồng ma 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Khi Khương Phỉ rời khỏi Ôn gia, trời đã tối.

Tuy có thể nhìn tahấy những toà cao ốc xa hoa hào nhoáng ở xa xa nhưng chung quanh khu biệt thự lại rất yên tĩnh, chỉ có đèn đường thấp thoáng sáng lên.

Vòng qua ngả rẽ, khi cô đang định tiếp tục đi về phía trước, trong lùm cây được cắt tỉa khéo léo ở gần đó vang lên một tiếng động rất nhỏ.

Bước chân Khương Phỉ chợt khựng lại, cô nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Một thân ảnh cao gầy đứng đó, ánh đèn đường lờ mờ cũng không che giấu được sắc mặt trắng bệch.

Cậu cả người tinh thần sa sút chẳng khác gì phế nhân, đang ngơ ngác nhìn cô.

Trình Tịch.

Phát giác ánh mắt của cô, Trình Tịch cơ hồ lập tức ngồi dậy, trong mắt ngập tràn sự quẫn bách, mờ mịt.

Sau hồi lâu, cậu mới giật giật đôi môi khô nẻ, cố gắng nặn ra một nụ cười, "Khương..."

Lời còn chưa dứt, thậm chí nụ cười còn chưa kịp thành hình cũng đã cương lại giữa chừng.

Khương Phỉ tựa như không quen biết cậu, cô không chút để ý thu mắt, tiếp tục đi về phía trước, từng bước đi về phía cửa ra của khu biệt thự.

Trình Tịch nhìn theo bóng lưng của cô, ho khan một tiếng, cứ thế im lặng đi theo phía sau cô, không nói một lời.

Tốc độ đi đường Khương Phỉ rất chậm, lang thang bước đi, không có mục tiêu.

Trình Tịch mù quáng đuổi theo ở phía sau.

Cô sẽ không bao giờ dùng đôi mắt cong cong, sáng lấp lánh nhìn cậu nữa.

Hiện tại đôi mắt kia tựa như bị rút cạn linh hồn, một mảng tĩnh mịch.

Chung quanh dần phồn hoa náo nhiệt, quán bar cách đó không xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng nhạc.

Trình Tịch không ngờ ngay lúc này gặp phải Ngô Thanh, thủ hạ bại tướng của cậu, người lần trước ẩu đả ở quán bar.

Cánh tay Ngô Thanh còn chưa lành hẳn, vẫn treo băng vải, ba bốn người đi phía sau gã.

Khi thấy hai người một trước một sau bước đến, gã tức khắc kiêu ngạo cười, "Nhìn xem chúng ta lại đụng phải ai này, tụi bây còn dám xuất hiện..."

Khương Phỉ lại không thèm nhìn gã một cái, cứ thế đi thẳng về phía trước.

Đám người Ngô Thanh cũng sửng sốt, thế nhưng thật sự để cô đi qua, nhưng khi thấy Trình Tịch, chúng mới hồi thần, "Lần trước tụi bây gặp may, lúc này tao sẽ không buông tha mày dễ dàng như thế đâu"

Trình Tịch chỉ lạnh lùng nhìn gã không nói gì, như cũ đi phía sau Khương Phỉ.

Ngô Thanh bị xem nhẹ càng thêm buồn bực, "Thế nào? Trình đại thiếu gia hiện muốn làm chó Nhật?"

Trình Tịch như cũ không thèm để ý.

Ngô Thanh thẹn quá hóa giận, gã nhìn bóng lưng Khương Phỉ khiêu khích nói, "Không ngờ mày thích loại đàn bà này? Hôm nào tụi tao cũng chơi..."

Chưa kịp nói xong, trước mắt gã đột nhiên tối sầm.

Trình Tịch như thể không còn thiết sống mà xông lên, nện một quyền thật mạnh vào cằm gã, sau đó xách cổ áo gã lên, liên tiếp đánh thêm năm sáu quyền.

Mặt Ngô Thanh đầy máu tươi.

Những người còn lại bị dọa một trận, sau hồi lâu mới hồi thần, vây xung quanh Trình Tịch.

Nghe phía sau có tiếng đánh nhau huỳnh huỵch, Khương Phỉ một lần cũng không quay đầu lại, như cũ yên lặng đi về phía trước.

Không biết đi bao lâu, phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân loạng choạng lại vội vã, cùng tiếng thở dốc nặng nề.

Đến tận khi cách cô một khoảng không xa, tiếng bước chân mới dần chậm lại, tiếp tục khập khiễng đi theo cô.

Khương Phỉ dừng bước.

Trình Tịch nhìn thấy vậy, cậu nuốt máu loãng trong miệng xuống, nhếch môi bật cười, "Tôi không sao"

Khương Phỉ không nói gì, tiếp tục bước đi.

Lúc này bên cạnh cô bỗng xuất hiện một bóng người.

Trình Tịch khẩn trương chạy đến, sau một chút do dự, cậu duỗi tay định bắt lấy góc áo cô.

Khương Phỉ lại vội vàng tránh đi, lui về sau nửa bước, nhìn cậu bằng ánh mắt xa lạ.

Trình Tịch nhìn sự xa lạ kia, bàn tay cứng đờ, dưới mắt trái tràn đầy vết xanh tim, khóe môi sưng đỏ còn đang rỉ máu, quần áo trên người nhăn nhúm, dơ bẩn.

Sau hồi lâu cậu mới chậm rãi thu tay lại, giọng nói cực thấp, "Khương Phỉ, tôi bị thương, em sẽ vui vẻ sao?"

Khương Phỉ nhìn vết thương, ánh mắt hơi trệ, rất nhanh đã bình tĩnh lại, cô thấp giọng nỉ non, "Rốt cuộc cậu muốn làm gì hả, Trình Tịch?", vành mắt cô đỏ hoe, "Từ lúc bắt đầu, vì để trả thù Lạc Thời, cậu chỉ là chơi đùa với tôi mà thôi.

Hiện tại còn chưa chơi đủ sao?"

Trình Tịch sắc mặt trắng nhợt, sau hồi lâu mới nhẹ giọng nói, "Rốt cuộc em cũng chịu để ý đến tôi rồi?"

Khương Phỉ mím môi, lại không nói lời nào.

Trình Tịch hầu kết lăn lộn lên xuống, miễn cưỡng mỉm cười, "Thời gian trước đây, tôi đã học xong món đậu hũ và cá, em có muốn..."

"Trình Tịch!", Khương Phỉ ngắt lời cậu, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt cậu, đột nhiên bật cười, "Ban nãy cậu nói rất đúng, nhìn cậu bị thương, nhìn cậu đau đớn, tôi vui đến không chịu được.

Hiện tại cậu có thể buông tha tôi được không..."

Càng nói, cả người cô càng loạng choạng, sắc mặt trắng đến kinh người.

Trình Tịch vội tiến lên, muốn đỡ lấy cô.

Khương Phỉ giãy giụa muốn tránh tay cậu nhưng sắc mặt lại càng thêm tái nhợt.

Giây tiếp theo cô suy yếu ngã vào lòng Trình Tịch.

Trình Tịch bị đụng đến vết thương, sắc mặt trắng nhợt, phía sau lưng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh nhưng trước sau không rên một tiếng.

Cậu nhìn cô gái trong lòng, trước đây còn cười nói với mình, "Hút thuốc không tốt cho sức khỏe", hiện tại lại suy yếu khiến người khác phải đau lòng.

Cuối cùng, cậu chịu đựng cơn đau trên người, cõng cô lên lưng, thấp giọng nói, "Khương Phỉ, về nhà thôi"

Lúc này đây, "về nhà", là Khương Phỉ và cậu.

...!

Khi Khương Phỉ tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Tối qua vốn dĩ chỉ là nghĩ giả bộ bất tỉnh, không ngờ nằm trên lưng Trình Tịch không ngừng lắc lư, cô thế nhưng thật sự ngủ thiếp đi.

Tay có chút tê ngứa, Khương Phỉ nhíu mày, mở mắt ra mới phát hiện Trình Tịch đang nằm bò trên mép giường, tóc rối bù, trên mặt mấy khối bầm tím, sưng đỏ.

Sắc mặt cậu trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, tay nắm chặt lấy tay cô, không chút thả lỏng.

Độ hảo cảm trên đỉnh đầu đã lên đến .

Khương Phỉ suy nghĩ hồi lâu, rút tay về.

Trình Tịch cơ hồ lập tức tỉnh lại, cậu ngẩng đầu khẩn trương nhìn cô, "Em thấy thế nào rồi?"

Khương Phỉ rũ mắt, không nhìn cậu, cũng không nói gì.

Trình Tịch trong mắt cảm xúc chợt đóng băng, sau hồi lâu cậu đứng lên, bước chân có chút loạng choạng đi ra ngoài.

Khi trở về, trong tay cậu cầm một hộp giữ ấm, trong hộp là canh cá được hầm đến trong vắt, đậu hủ tươi ngon, vẫn còn bốc khói.

"Khương Phỉ..."

Khương Phỉ quay đi, không nhìn cậu, cũng không nói lời nào.

Trình Tịch cứng đờ, tay cầm hộp giữ ấm căng cứng.

Sau hồi lâu, cậu đặt hộp giữ ấm xuống, xoay người đi ra ngoài.

Cậu đi đâu Khương Phỉ không biết, chỉ là cả buổi sáng đều chẳng thấy bóng dáng.

Đến chạng vạng, ngoài cửa mới truyền đến tiếng mở cửa.

Trình Tịch đứng bên ngoài trong chốc lát mới đi vào phòng Khương Phỉ, im lặng nhìn cô.

Hộp giữ ấm trên bàn chưa từng mở ra, Khương Phỉ trước sau trầm mặc ngồi trên giường, nhìn ngoài cửa sổ, không nói một lời.

Trình Tịch mím môi, tay trái cầm hộp giữ ấm có chút run rẩy, tay phải đè lấy tay trái mới miễn cưỡng trấn định, cậu loạng choạng đi ra ngoài.

Nửa tiếng sau, cậu lần nữa bưng thức ăn vào, "Khương Phỉ, tôi về ăn cơm này"

Khương Phỉ như cũ không để ý cậu.

Trình Tịch lặng im hai giây, chậm rãi đi đến mép giường còn lại, đứng trước mặt cô, "Khương Phỉ, em xem"

Khương Phỉ ánh mắt hơi đông lại, sau hồi lâu mới nhìn về phía cậu.

Thương thế trên người Trình Tịch càng nặng thêm, vết thương trên khóe môi còn tàn lưu vết máu, trên má nhiều mấy khối xanh tím, một bên cổ lại thêm vài vết thương, nhưng cậu vẫn kéo tay cô mỉm cười.

Đón nhận ánh mắt của cô, Trình Tịch cười càng thêm vui sướng, sau đó đặt mâm đồ ăn đến trước mặt cô.

Khương Phỉ cúi đầu, "Tôi ăn một mình"

Nụ cười Trình Tịch hơi cương, trầm mặc một lát mới im lặng xoay người ra ngoài.

Sau ngày hôm đó, sáng nào Trình Tịch cũng ra ngoài, chạng vạng đúng giờ trở về, sau đó ngồi trong phòng Khương Phỉ trong chốc lát.

Dù chỉ là nhìn cô một cái, hoặc làm cô nhìn mình một cái cũng được.

Vết thương trên người cậu chưa từng chuyển biến tốt đẹp, thậm chí ngày càng nặng hơn.

Một ngày kia, khi Trình Tịch như cũ ra ngoài.

Cậu chẳng đi đâu khác ngoài sàn đấu vật underground thường lui tới.

Đó là nơi bạo lực, đầy máu me.

Khi Trình Tịch tiến vào, ai nấy đều đang nhìn cậu, hoặc kinh ngạc, hoặc hoảng sợ.

Tất cả mọi người đều biết, dù đây là nơi sàn đấu ngầm không có quy tắc nhưng đánh một trận xong, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi nửa tháng.

Nhưng hơn mười ngày nay, Trình Tịch cơ hồ mỗi ngày đều đến, lên đài rất nhiều lần.

Trước đây, số lần cậu thất bại cũng không nhiều, nhưng trong khoảng thời gian này, càng đánh về cuối trận, số lần đánh trả càng ít đến đáng thương.

Đối với ánh mắt của những người khác, Trình Tịch làm như không thấy, cậu chỉ là im lặng, bước đi khập khiễng về sân nghỉ của mình, chuẩn bị lên đài.

Chuông báo thi đấu vang lên, mọi người đều thu lại ánh mắt khác thường của mình, bắt đầu tiến vào không khí cuồng nhiệt quỷ dị.

Tiếng hò hét, tiếng thét chói tai, tiếng huýt sáo không dứt bên tai.

Trình Tịch loạng choạng lên sàn.

Đối thủ là Ngô Thanh đã dưỡng khỏe lại.

Đối với sự khiêu khích của đối thủ, Trình Tịch không nói một lời.

Lúc đầu cậu còn sẽ theo bản năng mà phòng thủ, nhưng càng về sau, ngay cả phòng thủ cũng lười.

Trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, trước mắt lúc sáng lúc tối, cả người đau nhức, thậm chí cậu có thể cảm nhận được có một dòng chất lỏng ấm áp dọc theo trán chảy vào mắt.

Trước mắt mọi thứ đều nhiễm một màu đỏ tươi.

Lần lượt bị đánh ngã, rồi lại lần lượt đứng lên.

Tiếng hò hét xung quanh lại lần nữa lâm vào điên cuồng.

Đến tận khi tiếng chuông nghỉ giữa giờ vang lên, Trình Tịch ngã vật trên đài, nhìn ánh đèn chói mắt trên đỉnh đầu, hơi thở đều xen lẫn vị rỉ sắt.

Sau hồi lâu, cậu loạng choạng đứng lên, nuốt máu loãng trong miệng xuống, trở lại sân nghỉ.

Từ Xuyên có quan hệ khá tốt với cậu, gã nhíu mày ngồi đó, trong tay gã cầm điếu thuốc, trong gạt tàn bên cạnh đã có bảy tám đầu thuốc lá.

Trình Tịch nhìn những đầu thuốc lá kia, không nói gì.

Từ Xuyên đưa cho cậu một điếu.

Trình Tịch không nói gì, cũng không nhận lấy, chỉ nhìn chằm chằm vào điếu thuốc.

Sau đó như đột nhiên nghĩ đến điều gì, cậu kéo khóe môi cười một cái, nửa dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.

Đến tận khi tiếng chuông thi đấu chuẩn bị vang lên, Trình Tịch đứng dậy.

Từ Xuyên vội đứng lên, "A Tịch, lại đánh tiếp cậu sẽ mất mạng đấy", gã ngăn cậu lại, "Đừng đánh nữa"

Trình Tịch mặt không cảm xúc đi vòng qua gã tiến về phía trước.

"Đừng đánh nữa", từ phía sau, giọng nói khàn khàn của một cô gái truyền đến.

Bóng lưng Trình Tịch cứng đờ, bước chân hơi khựng lại.

Nhưng giây tiếp theo cậu lại cảm thấy, giọng nói kia hẳn chỉ là ảo giác mà thôi, cô không thể nào xuất hiện tại nơi ngư long hỗn tạp thế này được.

Khi cậu định nhấc chân, muốn tiếp tục đi về phía trước...!

"Trình Tịch", giọng cô lại lần nữa vang lên.

Trình Tịch hoàn toàn dừng lại, không hề nhúc nhích.

Không phải ảo giác, vô cùng chân thật.

Chân thật đến nỗi trong sự ồn xung quanh, cậu còn ngửi được một làn hương ấm áp không thuộc về nơi đây.

Thật lâu sau, cậu chậm rãi quay đầu lại.

Khương Phỉ đang đứng ngay dưới luồng sáng, chung quanh một mảng tối tăm chỉ có cô là lóa mắt.

Khi cô nhìn rõ cậu, biểu tình có phần sửng sốt, lập tức hốc mắt đỏ lên, lặp lại lần nữa, "Đừng đánh nữa"

Trình Tịch ngẩn ngơ vài giây, sau đó lại cảm thấy hoảng loạn.

Gương mặt mà cậu không muốn ai phát hiện này, ngay cả sự chật vật hiện tại, đều vô cùng rõ ràng bày ra trước mặt cô.

Trình Tịch bước chân khẽ lui về sau, trực giác muốn trốn tránh.

"Trình Tịch", Khương Phỉ gọi cậu.

Trình Tịch dừng bước, sau hồi lâu mới ngơ ngác nói, "Tôi muốn em được vui"

Cô nói, cậu bị thương cô sẽ thấy vui.

Khương Phỉ nghe vậy, đôi mắt mở lớn hơn nữa.

Cô thẳng lăng lăng nhìn cậu, hốc mắt chứa đầy nước mắt.

Trình Tịch nhìn nước mắt của cô có một chút bối rối, sau hồi lâu, cậu khập khiễng đến trước mặt cô, "Đừng khóc, Khương Phỉ"

Khương Phỉ không nói gì, nước mắt lại chảy ra.

Trình Tịch ngơ ngẩn, hơi duỗi tay, cuối cùng nhẹ nhàng ôm lấy cô, sau đó càng thêm dùng sức, âm thanh cứng nhắc, "Xin lỗi, xin lỗi, thật xin lỗi..."

Trình Tịch độ hảo cảm, .

Khương Phỉ dựa vào lòng Trình Tịch, không nói gì.

Không biết qua bao lâu, Trình Tịch mới chậm rãi buông cô ra.

Cậu cúi đầu nghiêm túc nhìn vào mắt cô, giọng khàn khàn, "Khương Phỉ, tôi muốn được mãi mãi chăm sóc cho em"

Khương Phỉ ngẩn người.

Trình Tịch lau vết máu nơi khóe môi, "Sau này tôi sẽ không hút thuốc, không uống nước đá, cũng không tham gia đấu vật underground nữa.

Chỉ mong em có thể cho tôi một cơ hội được chăm sóc em"

Nói xong, cậu lấy một hộp gấm từ ba lô bên cạnh ra, "Đây là tôi dùng tiền thưởng đua xe lúc trước mua", nói đến đây, cậu vội bổ sung, "Là giải đua xe chính quy"

Hộp gấm mở ra, bên trong là hai chiếc nhẫn.

Nhẫn không lớn, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, phát ra ánh sáng lập loè.

Cậu mua chúng ngay ngày biết cô muốn kết hôn với Lạc Thời.

Khi đi tìm cô cậu cũng mang theo nó, vốn tưởng cả đời này đều không thể lấy ra.

Khương Phỉ nhìn nhẫn, không kiềm được khẽ rụt tay lại.

Giây tiếp theo, Trình Tịch khẽ cầm lấy tay phải của cô, nhìn ngón tay trơn bóng của cô, hồi lâu mới cầm nhẫn đeo lên.

Kích cỡ vừa vặn.

"Trình Tịch...", Khương Phỉ vừa muốn nói gì đó.

Trình Tịch lập tức ngắt lời cô, "Khương Phỉ, em không cần phải đồng ý ngay lập tức, chỉ là khi trên ngón tay này không có chiếc nhẫn nào khác, em có thể đeo nó không?"

Khương Phỉ nhìn cậu, cuối cùng khẽ gật đầu.

Trình Tịch bật cười, lấy một chiếc nhẫn khác ra, muốn tự mình đeo lên.

Khương Phỉ cản cậu lại, sau đó nhận lấy chiếc nhẫn kia.

Trình Tịch trong mắt đầy kinh hỉ.

Xung quanh ồn ào và hỗn loạn, Khương Phỉ nhẹ nhàng đeo nhẫn lên ngón giữa của Trình Tịch.

Giống như của cô, kích cỡ vừa vặn.

Trình Tịch độ hảo cảm, .

...!

Nửa phần sau của trận thi đấu, Trình Tịch không đánh tiếp nữa.

Khi hai người rời khỏi câu lạc bộ đã hơn giờ tối.

Trình Tịch xiêu xiêu vẹo vẹo đi bên cạnh Khương Phỉ, cậu nắm chặt tay cô, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhẫn trên tay hai người.

Đến tận khi trở lại chung cư, cần quét khoá vân tay, Trình Tịch mới buông tay cô ra.

Cửa chung cư chậm rãi mở ra, hai người vừa muốn bước vào.

Phía sau, tiếng bánh xe lăn chuyển động rất nhỏ, trong bóng đêm tĩnh mịch, vang lên vô cùng rõ ràng.

Theo đó, là một giọng nói nghẹn ngào cất lên, "Phỉ Phỉ"

Khương Phỉ bước chân đột nhiên dừng lại, đôi môi tái nhợt, rất lâu không dám quay đầu lại.

Bên ngoài bàn tay siết chặt thành quyền của cô được một bàn tay to lớn hơn bao phủ.

Khương Phỉ quay đầu sang, đón nhận ánh mắt của Trình Tịch, đối phương cũng đang nhìn cô.

Sau hồi lâu, Khương Phỉ xoay người lại, trước cánh cửa chung cư vẫn đang mở toang, chiếc xe lăn nghiêng nghiêng ngừng ở chính giữa.

Lạc Thời ngồi trên xe, mặc áo trắng quần đen, đang yên lặng nhìn cô.

"Đã lâu không gặp", hắn chậm rãi lên tiếng, vẫn nhìn cô không bỏ.

Ngón tay Khương Phỉ khẽ run rẩy.

Trình Tịch ánh mắt âm trầm, "Anh đến đây làm gì?"

Lạc Thời cuối cùng cũng thu lại tầm mắt dừng trên người Khương Phỉ, hắn nhìn Trình Tịch sau đó nhếch môi bật cười, "Đến đón vợ của tôi"

"Ở đây không có vợ của anh!"

Ánh mắt Lạc Thời đông lại khi nhìn thấy hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người trước mặt, "Người Trình tiên sinh đang nắm tay chính là vợ của tôi"

"Cô ấy..."

"Tôi không phải", Khương Phỉ nhàn nhạt phủ nhận, cô nhìn Lạc Thời nói, "Chúng ta đã hủy bỏ hôn ước rồi"

"Phải không?", Lạc Thời sắc mặt trắng nhợt, thấp giọng nỉ non, giây tiếp theo hắn nghiêng đầu cười, "Phỉ Phỉ, trừ phi anh chết, nếu không..."

Hắn gằn từng chữ một nói, "Anh tuyệt đối sẽ không đồng ý!"

Khương Phỉ nhìn chằm chằm hắn, không nói gì.

Lạc Thời chậm rãi lấy một thứ từ trong túi, khi xoè lòng bàn tay ra, bên trong có hai chiếc nhẫn mà lúc trước hắn chính tay thiết kế và đặt làm, "Phỉ Phỉ, nhẫn đính hôn không thích hợp, cặp nhẫn cưới này vốn dĩ nên trong buổi lễ kết hôn của chúng ta..."

"Muộn rồi, Lạc Thời", Khương Phỉ ngắt lời hắn.

Lạc Thời giật mình nhìn cô.

Khương Phỉ chậm rãi duỗi tay, chiếc nhẫn trên ngón giữa phản chiếu ra ánh sáng đâm vào mắt khiến người đau xót.

"Lạc Thời, tôi đã chấp nhận lời cầu hôn của Trình Tịch"

Tay Lạc Thời run lên, yết hầu căng chặt, những lời còn lại đều nghẹn ở trong miệng, nụ cười trên mặt đã biến mất, trong mắt chỉ còn tro tàn xám xịt.

Hắn nhìn vào ngón giữa của cô, lại nhìn về phía Trình Tịch.

Một đôi nhẫn.

Một đôi người.

"Lạc Thời", Khương Phỉ cúi đầu bình tĩnh nói, "Thứ không thích hợp không phải nhẫn mà là anh"

Xe lăn hơi lui về phía sau phát ra âm thanh rất nhỏ.

Lạc Thời tay siết chặt xe lăn, xương ngón tay tái nhợt đến kì dị.

Trình Tịch quay đầu nhìn cô, giây tiếp theo duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy tay trái của cô, hai chiếc nhẫn cũng theo ánh đèn đường giao hòa, chiếu sáng lẫn nhau.

Khương Phỉ quay đầu nhìn Trình Tịch, hơi dịch tay sau đó cùng cậu mười ngón đan vào nhau.

"Khương Phỉ", âm thanh gian nan của Lạc Thời truyền đến, hắn nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt, trái tim đau đến quặn thắt.

"Đừng đi với cậu ta"

Khương Phỉ bước chân khựng lại, đột nhiên bật cười thành tiếng, "Lạc tiên sinh không phải rất thích tôi qua đêm với người đàn ông khác sao?"

Cửa chung cư trước mắt chậm rãi đóng lại.

Lúc này, cô không hề do dự.

Đến tận khi họ trở lại phòng Trình Tịch trên lầu hai chung cư, cậu mới kiệt sức ngã xuống sô pha, cả người đau nhức.

Khương Phỉ nhìn cậu, xoay người cầm hòm thuốc đến, "Để tôi thoa thuốc cho cậu"

Trình Tịch không nói gì, chỉ im lặng ngồi đó, để mặc cô chậm rãi thoa thuốc lên vết thương trên mặt, cứ thế không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

Đến tận khi xử lý xong vết thương trên mặt, khi Khương Phỉ muốn vén áo cậu lên, cậu đột nhiên lên tiếng, "Khương Phỉ"

Khương Phỉ chuyển mắt nhìn cậu liền đón nhận ánh mắt vô cùng chuyên chú.

Trình Tịch nói, "Em không hề chấp nhận lời cầu hôn của tôi"

Cho nên, ban nãy ở trước mặt Lạc Thời, cô nói dối.

"Ừm", Khương Phỉ tùy ý đáp, "Để tôi xử lý vết thương trên ngực giúp cậu"

Trình Tịch nhìn cô, sau hồi lâu bỗng bật cười, cởi áo ra.

Khương Phỉ nhìn vết thương trên người cậu không khỏi nhẹ hít một hơi.

Trên người cậu cơ hồ không có một nơi nào lành lặn, đầy vết bầm tím cùng vết máu, có vài vết thương vẫn còn rỉ máu thấm cả ra ngoài áo, dính chặt vào da thịt.

Cậu lại như thể không phát hiện, "Em vui không, Khương Phỉ?"

Khương Phỉ nhìn cậu, cũng bật cười, "Vui"

Nói xong, cô duỗi tay, khẽ chạm vào vết thương của cậu, Trình Tịch cơ hồ không khống chế được khẽ run rẩy, thân hình căng chặt.

Khương Phỉ cúi đầu, thật cẩn thận giúp cậu thoa thuốc, đến tận khi xử lý xong vết thương cuối cùng.

Trình Tịch thấp giọng nói, "Tôi thích em được vui"

Tựa như trước đây, khi nói với cậu "hút thuốc có hại cho sức khoẻ", cô sẽ cướp điếu thuốc trong tay cậu đi, sẽ oán giận cậu bắt cô thức đêm với mình...!

Khương Phỉ không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm trên ngực Trình Tịch.

Vết thương mà cô thấy vào đêm đính hôn đã dần khép lại, chỉ còn một vết sẹo lồi lõm.

Trình Tịch nhìn theo ánh mắt cô, sau đó cả người căng thẳng, "Khương Phỉ..."

Khương Phỉ nhẹ nhàng vỗ về vết sẹo kia, "Khó trách lại quen thuộc như vậy"

Trình Tịch hầu kết không ngừng lăn lộn.

Giây tiếp theo, Khương Phỉ ngẩng đầu nhìn cậu, "Còn đau không?"

Trình Tịch không nói gì.

Khương Phỉ hơi cúi người, tựa như đêm đính hôn kia, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên, sau đó thấp giọng nỉ non, "Như vậy sẽ không đau nữa..."

Trình Tịch độ hảo cảm, .

Khương Phỉ ngẩng đầu, híp mắt cười nhìn Trình Tịch.

Hai tai Trình Tịch sớm đã đỏ bừng, đôi mắt như mang theo ánh nước nhìn cô, như thể đang chờ mong gì đó.

Khương Phỉ cũng đứng lên, lấy khăn giấy lau sạch thuốc dính trên ngón tay.

Trình Tịch ngẩng đầu nhìn động tác của cô, trong lòng có nỗi mất mát không thể nói, nhưng trái tim lại căng phồng bởi sự vui mừng.

Nụ cười ban nãy của cô khiến họ như thể quay về khoảng thời gian trước.

Khương Phỉ không nói thêm gì nữa, cô đứng dậy đi về phía cửa.

Giây tiếp theo như thể phát hiện gì đó, bước chân cô ngừng lại trước cửa sổ.

Phòng ngủ Trình Tịch ở lầu hai, đối diện là cửa chung cư.

Dưới ánh đèn đường mờ mịt, người đàn ông trên xe lăn vẫn ngồi đó.

Tựa như nhận thấy được điều gì, Lạc Thời đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt chiếu thẳng về phía cô.

Khương Phỉ không hề tránh đi, trực tiếp nghênh đón ánh mắt hắn.

"Khương Phỉ!", phía sau, giọng Trình Tịch đột nhiên truyền đến.

Khương Phỉ quay đầu.

Trình Tịch đứng phía sau cô, đương nhiên cũng nhìn thấy Lạc Thời nhưng cậu lại như không biết gì, cúi người nhẹ nhàng dựa vào vai cô, "Làm sao bây giờ, Khương Phỉ", cậu mờ mịt nỉ non, "Mặc dù chỉ là lợi dụng, tôi cũng cảm thấy thật vui vẻ"

Khương Phỉ nhìn Trình Tịch dựa lên vai mình, sau hồi lâu bỗng giơ tay, vuốt ve gương mặt cậu.

Trình Tịch dụi mặt vào mu bàn tay cô, lại nghĩ đến gì đó hỏi, "Em sẽ rời khỏi đây sao?"

Ban nãy, trong một nháy mắt, khi nhìn bóng dáng cô, cậu tựa như thấy được cô khi lần đầu tiên đi vào chung cư này, gương mặt vừa tỉnh lại mang theo vẻ cao cao tại thượng rủ lòng thương, như thể giây tiếp theo muốn phi thăng.

Khương Phỉ chỉ cười không đáp lại.

Trình Tịch lại đột nhiên đem chính mình ngón giữa thượng nhẫn hái được xuống dưới, mang trên ngón cái của cô, chẳng sợ nhẫn lần lượt bóc ra, hắn cũng lần lượt không chê phiền lụy lại mang lên.

"Khương Phỉ, tôi sẵn sàng cho em mọi thứ, em đừng đi, được không?"

Khương Phỉ nhìn cậu rối ren động tác, "Trình Tịch"

Trình Tịch an tĩnh lại, bình tĩnh nhìn cô.

Mắt Khương Phỉ chậm rãi dừng trên khoé môi đang rỉ máu của cậu, cô hơi ngẩng đầu, nhích người lại gần, dùng đầu lưỡi liếm sạch giọt máu kia.

Trình Tịch cứng đờ, máu toàn thân ào ạt đổ về đại não, hai tay cậu siết chặt eo cô nhưng mãi không có hành động gì khác.

Khương Phỉ cười, "Nếu tôi là cậu, hiện tại cậu đã ở trên giường rồi"

Trình Tịch gương mặt đầy vết xanh tím đỏ bừng, thoạt nhìn có chút buồn cười.

Cậu cúi đầu, thẳng tắp hôn xuống đôi môi của cô gái trong lòng, nhưng đó đơn giản chỉ là mơn trớn.

Khương Phỉ an tĩnh dựa vào lòng cậu, hai mắt khép hờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nơi cửa chung cư đã trống không, không một bóng người.

Tựa hồ phát hiện cô không tập trung, Trình Tịch khẽ cắn khóe môi cô, cậu kéo màn lại, đi về phía giường.

Tựa như đêm đó, môi răng Trình Tịch lướt xuống xương quai xanh của cô, lại không đành lòng cắn, chỉ dịu dàng mút lấy, để lại một dấu hôn.

Sau đó là sự hắc ám che trời lấp đất ập đến, đầu óc cậu choáng váng, Trình Tịch hơi giật mình, cứ thế đột nhiên hôn mê không biết gì.

Khương Phỉ chậm rãi đứng lên, thần sắc dần bình tĩnh.

Trước khi ngất đi, Trình Tịch siết chặt tay Khương Phỉ, vết thương trên tay cậu vừa xử lý xong lại lần nữa vỡ ra, "Vì sao..."

Khương Phỉ nhìn cậu, "Cậu lừa tôi một đêm, tôi trả lại cho cậu một đêm"

Trình Tịch ngẩn người, không biết qua bao lâu, cậu càng thêm dùng sức nắm lấy tay cô, cố gắng níu giữ chút thanh tỉnh cuối cùng cầu xin, "Gạt tôi cả đời không phải tốt hơn sao? Không yêu cũng được, lợi dụng cũng được..."

Khương Phỉ cúi người, khẽ vỗ lên gương mặt cậu nói, "Hút thuốc không tốt cho sức khoẻ"

Trình Tịch ý thức dần biến mất, chỉ còn một câu nỉ non, như con thú nhỏ than khóc, "Tôi yêu em..."

Cuối cùng, cậu hoàn toàn hôn mê..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio