Edit: Mia
Lúc biết tỷ tỷ tức giận đòi tuyệt thực thì thực ra Lăng Kỳ An đã muốn tới đòi lại bình lưu ly. Nhưng nó sợ Lăng Vu Đề tực giận sẽ quăng bể bình lưu ly của mình. Nên nó không dám tới tìm. Không thể không nói nó rất sợ tính tình của tỷ tỷ.
Trong trí nhớ, đúng là nguyên thân có trao đổi dạ minh châu với bình lưu ly của Lăng Kỳ An. Sau đó trong lúc tức giận quả thật là có ném bể cái bình lưu ly của Lăng Kỳ An. Lúc đó, Lăng Kỳ An biết được khóc rất lâu, rồi một khoảng thời gian sau cũng không chịu nói chuyện với nguyên thân.
Lăng Vu Đề vốn chỉ giả vờ giả vịt, đương nhiên sẽ không giống như nguyên thân mà ném bể bình lưu ly của Lăng Kỳ An!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Kỳ An đang nhìn mình, hơn nữa gương mặt này có năm phần tương tự với mình, thực sự rất đẹp mắt!
Lăng Vu Đề lấy tay nhéo lên cái mặt bánh bao của Lăng Kỳ An, không trả lời Lăng Kỳ An.
"Ai nha tỷ tỷ của ta! Tỷ mau lấy bình lưu ly cho ta nha! Tỷ... Không phải tỷ làm bể rồi chứ?!"
Lăng Kỳ An hất tay của Lăng Vu Đề ra.
"Sao tỷ không giữ lời như vậy! Không phải đã nói! Ta trả dạ minh châu lại, thì tỷ trả bình lưu ly cho ta sao! Chờ -- "
Nói xong, Lăng Vu Đề đứng dậy đi tới bàn trang điểm, cầm một cái bình lưu ly màu đỏ ở trên bàn trang điểm.
Nhìn thấy bình lưu ly của mình "may mắn còn tồn tại", Lăng Kỳ An vội vã nhận lấy.
Lăng Kỳ An ngửa đầu nhìn tỷ tỷ cười khúc khích: "Hắc hắc hắc "
Lăng Vu Đề nhịn không được, lại bóp lấy gương mặt của Lăng Kỳ An một cái: "Đưa dạ minh châu cho ta."
Lăng Kỳ An ngoan ngoãn đưa dạ minh châu trả lại cho Lăng Vu Đề: "Tỷ tỷ, dạ minh châu lúc buổi tối thực sự thật xinh đẹp nha! Chẳng qua ta vẫn tương đối thích bình lưu ly hơn."
"Vậy còn việc đi học thì thế nào?" Lăng Vu Đề ngáp một cái, mấy ngày nay dưỡng thành thói quen ngủ trưa, đến giờ ngủ rồi mà chưa ngủ, có chút khó chịu!
Đi học?! Người nào không biết Lăng Kỳ An sợ nhất có hai cái: Một là phụ thân, hai là đi học!
Kết quả Lăng Vu Đề còn hỏi nó đi học như thế nào? Đương nhiên là không thích!
" Cái gì, tỷ tỷ, ta đi trước nha!" Lăng Kỳ An nói xong, cũng không chờ Lăng Vu Đề đáp lại, chạy đi nhanh như chớp.
Lăng Vu Đề nhếch môi cười, cô cố ý đấy!
Cúi đầu nhìn dạ minh châu trong tay, suy nghĩ một chút, cô vẫn bỏ dạ minh châu vào trong túi kia, sau đó đặt ở gối đầu.
Cổ đại thật buồn chán nha! Không có gì tiêu khiển, hoặc là thêu hoa, hoặc viết chữ, đọc sách... Tiểu thuyết cũng không tệ lắm!
Sau đó, cô vẫn ngoan ngoãn đi ngủ trưa!
Ngày qua ngày rất buồn chán, Lăng Vu Đề ở trong viện, chờ thánh chỉ của nam chủ Khúc Mạc Nhiên đến rồi diễn kịch một phen, sau đó liền mang theo Lãnh Vô, một bên "rời nhà trốn đi", một bên tăng độ hảo cảm!
Ây da!
Thánh chỉ của Khúc Mạc Nhiên cũng không có để Lăng Vu Đề chờ bao lâu, lúc Lăng Vu Đề đi tới nơi này mười ngày thì thánh chỉ tới!
Đại khái ý tứ trên thánh chỉ là: Lăng gia có nữ nhi, Lăng Nghê Nhã, hiểu biết sâu rộng, dung mạo khuynh thành, khắc sâu vào tâm hoàng đế, phong làm Thục phi, chọn ngày tiến cung!
Có thánh chỉ này xong, Lăng Vu Đề liền đứng lên: "Không có khả năng! Miêu công công ngươi nhất định là mắt mờ nhìn lầm tên rồi! Làm sao lại là Lăng Nghê Nhã?"
Lăng Vu Đề đi tới trước mặt công công tâm phúc hiện nay của hoàng đế - Miêu công công, đoạt lấy thánh chỉ.
Miêu công công chừng bốn mươi tuổi, nếu nói mắt mờ thì có hơi sớm.
Chỉ là, Miêu công công ngoài sáng là người của hoàng đế nhưng bên trong lại là người của Lăng phụ.
Nên tất nhiên Miêu công công sẽ không chấp nhất cùng Lăng Vu Đề!
Lăng Vu Đề nhìn thánh chỉ, sắc mặt càng ngày càng "xấu xí".
Sau đó cô ném thánh chỉ tới chỗ Lăng Nghê Nhã đang quỳ, vừa lúc đập trúng đầu Lăng Nghê Nhã.
Lăng Nghê Nhã giơ tay lên đè đầu, nước mắt liền đảo quanh hốc mắt, nhưng không có khóc lên.
Mẫu thân của nàng, cũng chính là nhiếp chính Vương phi, tuy bình thường bà không để ý, thế nhưng cũng không thể tùy ý nữ nhi nhà mình ở trước mặt mọi người bị thứ nữ khi dễ!
"Lăng Nghê Nhã! Ngươi nói! Có phải là lúc ta không để ý, ngươi đã câu dẫn Khúc Mạc Nhiên ca ca! Bằng không sao Khúc Mạc Nhiên ca ca lại nạp ngươi làm phi!?" - Lăng Vu Đề ngồi xổm xuống, nắm tóc Lăng Nghê Nhã mà quát.
Thật ra, cô cũng không muốn diễn như vậy, nhưng mà không thể biểu hiện nhu nhược được!
Cho nên hành động hiện tại, cũng hoàn toàn giống trong ký ức của nguyên thân.
Lăng Nghê Nhã bị nắm tóc, phải ngửa đầu nhìn thẳng Lăng Vu Đề: "Không có, ta thật không có..."
Chất giọng Lăng Nghê Nhã rất êm tai, ôn ôn nhu nhu.
Giọng nói của Lăng Vu Đề lại đặc biệt trong trẻo, nếu như nói lớn một chút, lại hơi chói tai, giống như bây giờ.
Miêu công công một bên bị hành động của Lăng Vu Đề dọa sợ đến có chút ngây ngẩn, Lăng phụ biết Lăng Vu Đề trong lúc nhất thời không tiếp thụ được tin tức này, cho nên đối với biểu hiện Lăng Vu Đề như vậy, Lăng phụ đã chuẩn bị.
Cho người ngăn cản Lăng Vu Đề, sau đó dẫn Miêu công công đi.
Trong trí nhớ, nguyên thân còn tát Lăng Nghê Nhã một bạt tai, khiến cho má Lăng Nghê Nhã đến ngày tiến cung mới hết sưng.
Bất quá, Lăng Vu Đề không thể ra tay ác độc như vậy được.
Lăng Vu Đề nắm tóc Lăng Nghê Nhã ép nàng đứng lên: "Không có?! Tiện nhân! Ý của ngươi là, Mạc ca ca thích ngươi, nên mới đón ngươi tiến cung sao?"
Lăng Nghê Nhã chảy nước mắt ra, nàng cảm giác da đầu mình đều muốn đứt ra, rất đau!
Đối với câu hỏi của Lăng Vu Đề, Lăng Nghê Nhã cũng chỉ có lắc đầu, giọt nước mắt của nàng chảy xuống, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, phá lệ chọc người thương tiếc.
Nhưng mà ở đây cho dù có người thương tiếc, cũng sẽ không có người đến ngăn cản Lăng Vu Đề!
Từ nhỏ đến lớn, Lăng Vu Đề khi dễ nàng, đều sẽ không có người tới giúp nàng. Chỉ cần Lăng Vu Đề không thích nàng, nàng làm cái gì đều là sai!
Nhìn mẫu thân bị người ta ngăn lại, Lăng Nghê Nhã thực sự cảm giác mình rất ủy khuất, nàng cũng không biết tại sao mình được tiến cung.
Aya: Tròn chương rồi~~~ Đã đi được / đoạn đường