Công Lược Nam Phụ

chương 301: công lược tiểu quan nhuyễn manh (19)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Aya Shinta

"Lăng - Vu - Đề, chỉ là lão bản của tiểu quan quán mà hung hăng cái gì?! Một ngày nào đó! Một ngày nào đó ngươi sẽ rơi vào tay ta! Đến lúc đó..."

Hai tay Lương Diệc Tuyên siết chặt, khớp tay dùng sức mà trở nên trắng bệch, gân xanh nổi đầy mu bàn tay...

"Tứ hoàng nữu cần gì phải vì một nhân vật cỏn con mà phá hỏng hứng thú của bản thân? Lăng Vu Đề kia cho dù có bản lĩnh nhưng cũng chỉ là một thương nhân mà thôi."

Một nữ tử đi ra từ trong du thuyền của Lương Diệc Tuyên. Nàng ta có gương mặt phổ thông, thân hình gầy gò, ăn mặc lục y, là loại không chút nổi bật trong đám đông.

Nàng tới bên cạnh Lương Diệc Tuyên cung kính nói, nhưng trong mắt lại không có chút kính cẩn nào. Trong đáy mắt nàng ta thỉnh thoảng có vài tia xem thường cùng mất kiên nhẫn xẹt qua, tạo cho nàng ta một tầng thần bí không rõ.

Lương Diệc Tuyên gật đầu tán thành: "Không sai, Lăng Vu Đề kia dù có bản lĩnh thì chỉ là con buôn! Đến khi Tứ hoàng nữ ta leo lên vị trí cao nhất kia, chuyện đầu tiên ta làm chính là đóng cửa tiểu quan quán của nàng ta, xem thử nàng ta làm sao khinh cuồng nữa đây!" Nàng ta giương cằm, nở nụ cười ngạo mạn tự cao tự đại.

"Tất nhiên rồi!" Nữ tử bề ngoài thì phụ họa theo nhưng trong lòng nàng ta nghĩ gì, ai biết được đây - -

Xuống du thuyền, Lăng Vu Đề vẫn nắm tay Diệp Thần Lạc, hai người đi trở về Phi Nguyệt quán.

Vào lúc này, tuy trên phố Vị Ương vẫn chưa có khách nhân đến dạo chơi nhưng những tiểu quan quán kia dần mở cửa đón khách.

Đang lúc tình cờ đi ngang qua một tiểu quan quán, có thể thấy được hạ nhân đang quét tước vệ sinh ở bên trong.

Có rất nhiều người trong phố Vị Ương, thậm chí là trong kinh thành biết Lăng Vu Đề. Cô nghênh ngang đi trên đường, thỉnh thoảng sẽ có người tới chào hỏi rồi sẽ mang ánh mắt kinh diễm nhìn về phía Diệp Thần Lạc đang được Lăng Vu Đề dắt tay.

Mỗi một người tới chào hỏi, Lăng Vu Đề cũng sẽ công thức nở nụ cười, gật đầu đáp lại.

Cô có chút khó hiểu nghiêng đầu nhìn Diệp Thần Lạc. Từ khi rời thuyền đến bây giờ thì hắn không nói lời nào, ngay cả con phố Vị Ương đang dần náo nhiệt cũng không thu hút sự chú ý của hắn.

"Tiểu Lạc, đệ sao thế?" Lăng Vu Đề đưa tay sờ trán hắn, ân cần hỏi han: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Thả tay xuống, cô lại đi bắt mạch cho hắn.

Diệp Thần Lạc nhìn bàn tay đang đặt lên cổ tay hắn một cái rồi mới giương mắt nhìn Lăng Vu Đề. Hắn lắc đầu: "Không có chỗ nào khó chịu cả."

Mạch tượng bình thường, độc tố vẫn ngoan ngoãn ở đó nên không phải là hắn khôi phục ký ức.

Lăng Vu Đề hơi buồn bực nhìn Diệp Thần Lạc: "Vậy sao đệ lại có dáng vẻ bất mãn thế?"

"Ta... Không có gì."

Trông Diệp Thần Lạc nhăn nhó, Lăng Vu Đề giương mày, hai tay vòng ngực hỏi hắn: "Có chuyện gì thì nói ra, đệ không nói làm sao người ta biết đệ đang nghĩ gì?!"

Diệp Thần Lạc ngẩn người một tẹo, đần độn hỏi rằng: "Không phải tiểu Vu tỷ tỷ có thể biết ta đang nghĩ gì sao?"

Lăng Vu Đề: O__O "...

"Đệ viết suy nghĩ lên trên mặt thì ta mới nhìn ra, quá phức tạp ta không đoán được đâu." Cô cũng đâu có biết thuật đọc tâm ~~

Diệp Thần Lạc ồ một tiếng, dường như tiếp đó hắn nghĩ đến điều gì nên gương mặt vốn đã hồng hồng lại đỏ ửng lên.

Bờ môi hồng nhạt giần giật, rồi mới đặc biệt nhỏ giọng: "Sao, sao vừa nãy... tiểu Vu tỷ tỷ lại muốn nói với Tứ hoàng nữ gì đấy ta là, là..."

"Là nam nhân của ta?" Lăng Vu Đề thấy Diệp Thần Lạc nói nửa buổi cũng không xong, cô buồn cười giúp hắn bổ sung.

Diệp Thần Lạc ngơ ngác gật đầu, hắn ừ một tiếng, thế rồi cụp mắt không nói thêm gì.

Lăng Vu Đề nâng mặt hắn lên xoa xoa, nhưng cô không giải thích vì sao cô lại nói hắn là nam nhân của mình trước mặt Lương Diệc Tuyên.

Độ hảo cảm hôm nay cũng thêm gần đủ rồi, phỏng chừng có làm thế nào cũng không tăng lên được nữa.

Có mấy lời nói đúng lúc sẽ không trở nên vô dụng.

Thí dụ như mấy lời tâm tình then chốt cảm động!

Sau khi về tới Phi Nguyệt quán, Lăng Vu Đề bảo Diệp Thần Lạc ở lại lầu một xem cô luyện tập cho những tiểu quan đó.

Đây là lần đầu hắn thấy nhiều thanh quan và tiểu quan trong Phi Nguyệt quán thế này. Mấy ánh mắt xét nét thỉnh thoảng bắn tới khiến Diệp Thần Lạc không dễ chịu mấy.

Hắn muốn về tầng năm nhưng Lăng Vu Đề lại bảo hắn ở lại đây...

"Diệp công tử?" Một giọng nói rất êm tai vang lên bên cạnh, Diệp Thần Lạc theo tiếng nhìn qua.

Kinh diễm tràn đầy trong mắt, là một vị công tử rất đẹp! Đây là lời ca ngợi duy nhất hắn có thể nghĩ đến trong lúc này.

"Người chính là Diệp công tử?" Nam tử kia mỉm cười hỏi, chỉ là nụ cười đó ẩn chứa điều gì đấy khang khác.

Tuy Diệp Thần Lạc hơi ngốc một chút nhưng hắn lại mẫn cảm đối với người khác.

Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Diệp Thần Lạc thấy vị công tử xinh đẹp trước mắt không ôm thiện ý với hắn, dẫu cho hắn vẫn đang mỉm cười.

Hắn nháy mắt một cái rồi gật đầu: "Phải, ta là Diệp Thần Lạc."

"Xin chào, ta là Phỉ Nhiên, công tử hẳn đã biết ta rồi đúng chứ?" Phỉ Nhiên nhấc chân bước tới ngồi cạnh Diệp Thần Lạc, nhìn một Diệp Thần Lạc chỉ lẳng lặng ngồi là có thể khiến cho người ta kinh diễm, lòng hắn dâng lên một luồng đố kỵ nồng đậm.

Đây là lần đầu Phỉ Nhiên gặp Diệp Thần Lạc dù Diệp Thần Lạc đã đến Phi Nguyệt quán được một tháng, dù hắn vẫn luôn muốn gặp nam tử khiến Lăng Vu Đề đối xử đặc biệt có túi da thế nào đây.

Nhưng tầng năm không cho phép nên hắn cũng không thể đi tới. Dẫu cho có muốn gặp Diệp Thần Lạc nhưng hắn cũng không dám ngược lại với quyết định của Lăng Vu Đề.

Ánh mắt Diệp Thần Lạc vẫn theo từng cử chỉ của Phỉ Nhiên. Khi nghe hắn tự giới thiệu bản thân, Diệp Thần Lạc bỗng tỉnh ngộ.

Hắn có nghe Phong nhi nhắc tới Phỉ Nhiên. Diệp Thần Lạc biết Phỉ Nhiên không chỉ là thanh quan đầu bảng của Phi Nguyệt quán mà còn là người Lăng Vu Đề thường triệu kiến nhất.

Diệp Thần Lạc tỉ mỉ đánh giá Phỉ Nhiên. Phỉ Nhiên rất đẹp, đẹp hơn mấy thanh quan tiểu quan hắn vừa gặp. Hắn hơi ngạc hiên muốn biết rằng mình so với Phỉ Nhiên thì ai đẹp hơn.

"Ừ, ta nghe Phong nhi nhắc tới ngươi." Diệp Thần Lạc trả lời vậy.

Không giống với chất giọng mềm nhẹ uyển chuyển như xướng ca, giọng Diệp Thần Lạc không lớn nhưng khiến cho người nghe thấy nhẹ nhàng khoan khoái như gió mát lùa qua.

Tuy hai người đều phù hợp với quan niệm thẩm mỹ của thế giới này nhưng cũng không phải cùng một loại mỹ nam tử.

"Nếu từng nghe, vậy công tử cũng biết rằng trước khi người tới, ta mới là người bên cạnh chủ nhân đúng chứ?! Diệp công tử lòng tham không đáy, chủ nhân không phải của một mình người. Ta khuyên công tử chớ được sủng mà kiêu, cũng đừng đặt bản thân lên quá cao, tránh cho ngày nào đó chủ nhân phiền chán công tử, người sẽ không quen."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio