Công Lược Nam Phụ

chương 359: công lược bếp trưởng hạng nhất (09)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Nhật

Beta: Aya Shinta

Lúc này đã tới buổi chiều rồi, nên rời đi đúng chứ?!

Lăng Vu Đề gật đầu: "Ừ, đã nói chỉ ở lại một đêm."

"Ừ." Đúng vậy đấy! Trịnh Vũ Hiên cũng gật đầu.

Anh cho rằng đã nói tới nước này rồi, chắc Lăng Vu Đề sẽ tự giác đi phải không?

Thật là không ngờ được! Anh thật sự đã xem nhẹ độ mặt dày của Lăng Vu Đề!

"Oáp~ " Lăng Vu Đề che miệng ngáp một cái, sau đó rời khỏi ghế sô pha: "Sáng hôm nay thực sự là thức dậy sớm quá, tôi muốn đi ngủ trưa một lát~ "

Nói xong, Lăng Vu Đề cũng không quan tâm đến Trịnh Vũ Hiên hóa đá, đi thẳng lên lầu...

Qua một lúc sau, gân xanh trên thái dương Trịnh Vũ Hiên co rút, anh mà còn không hiểu được ý đồ của Lăng Vu Đề thì anh chính là thằng ngu rồi!

Được lắm, coi như Lăng Vu Đề là cô gái có trù nghệ giỏi! Là cô gái có tính cách vô cùng đặc biệt!

Nhưng mà-- cô ta giống như đám phụ nữ kia! Đều là người theo đuổi anh!

Hơi bất lực đỡ trán, anh có phải là thằng ngu hay không cơ chứ? Tối qua tự nhiên lại để cô ta ở lại đây!

Bây giờ đuổi lại không chịu đi!

Nhìn thấy gối đệm bị vứt loạn, Trịnh Vũ Hiên có chút sôi máu nhấc chân đi lên lầu.

Anh quyết định rồi, nếu Lăng Vu Đề nhất quyết không đi thì anh kéo cô đi!

Dù sao bây giờ cô ta cũng không có ăn mặc như hôm qua, bây giờ lại là ban ngày, chắc chắn sẽ không thể xuất hiện tình huống giống như tối hôm qua!

Chạy bình bịch lên tới cửa phòng Lăng Vu Đề, anh hít sâu một hơi, đưa tay gõ cửa phòng.

Anh dừng lại đợi một lúc lâu, nhưng mà trong phòng không có bất kì âm thanh nào!

Lại gõ cửa phòng nữa, vẫn không có bất kì tiếng động nào.

Giả ngốc hả? Đây là cảm giác đầu tiên của Trịnh Vũ Hiên. Mím môi, Trịnh Vũ Hiên đặt tay lên nắm cửa, dùng sức vặn một cái-- cửa mở ra!

Anh đẩy cửa ra đi vào phòng, phòng không quá lớn. Do làm phòng cho khách cho nên đồ đạc cần thiết dùng trong phòng đều có đủ.

Cau mày nhìn cái giường dài hai mét, trên giường không có người.

Thấy trên giường có đặt quần áo lót cùng với cái đầm, anh đi đến cửa phòng tắm thì thấy cửa phòng tắm đóng kín. Anh đứng một chút, lại không nghe thấy tiếng nước!

Vô cùng nghi ngờ khó hiểu, Lăng Vu Đề làm gì ở trong phòng tắm thế này? Cởi quần áo thì tất nhiên là đi tắm rồi! Nhưng mà không có tiếng nước chảy, không phải đi tắm thì không nên cởi đồ chứ!

Chẳng lẽ là tắm bồn?

"Cộc cộc cộc ---"

......

Không có tiếng trả lời...

"Lăng... tiểu Vu!"

......

Vẫn không có tiếng trả lời...

Lại đợi thêm khoảng mười phút, cuối cùng Trịnh Vũ Hiên cũng mất kiên nhẫn, anh gọi Lăng Vu Đề lâu như vậy mà cô cũng không trả lời, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Không phải là tự sát đấy chứ?

Nghĩ rằng Lăng Vu Đề thoạt nhìn không giống người xuất thân trong gia đình bình thường, có phải vì chuyện gia đình nên nghĩ không thông suốt hay không?

Tính cách của cô ta kì lạ hay thay đổi như thế, có phải do mấy điều này ảnh hưởng không?

Trong lòng trăm lần xoay ngàn lượt chuyển, Trịnh Vũ Hiên dứt khoát chuẩn bị mở cửa phòng tắm.

Nhưng mà cửa phòng tắm khóa rồi, cơ bản anh vặn không ra!

Lại gõ cửa gọi Lăng Vu Đề, vẫn không có tiếng trả lời, Trịnh Vũ Hiên bèn lấy chìa khóa dự phòng mở cửa phòng tắm.

Lúc nhìn thấy cảnh tượng trong phòng tắm, Trịnh Vũ Hiên sợ đến ngây người!

Bồn tắm mở đầy nước, trên mặt nước nổi đầy bọt nước nhỏ nổ lóc bóc. Anh không có chú ý đến bao đựng muối biển vứt đầy trong thùng rác, chỉ nhìn thấy Lăng Vu Đề trần như nhộng nằm trong bồn tắm, đôi mắt nhắm chặt giống như đang ngủ.

Tóc dài màu đỏ rượu nổi lềnh bềnh trong nước, trông rất xinh đẹp. Chỉ là --

Bất chấp Lăng Vu Đề có mặc đồ hay không, Trịnh Vũ Hiên vội vàng bế cô ra khỏi bồn tắm đầy nước lạnh.

Anh vội vàng đặt cô lên giường kéo chăn quấn cô lại, sau đó mới bắt đầu ấn lên ngực cô để "cấp cứu".

Lăng Vu Đề đang ngủ ngon lành không chỉ bị người ta giày vò một hồi, mà còn bị người ta đè ngực!

Vô cùng bất mãn cau mày, sau đó mở mắt ra.

Vốn đã ấn mấy cái rồi mà Lăng Vu Đề không có dấu hiệu tỉnh lại, Trịnh Vũ Hiên sốt ruột nên không có nhìn thấy Lăng Vu Đề đã mở mắt rồi.

Anh một tay bóp mũi Lăng Vu Đề, một tay bóp cằm, sau khi hít sâu một hơi, miệng áp vào miệng của Lăng Vu Đề, bắt đầu thổi hơi vào.

Khí đi vào trong khoang miệng, miệng của Lăng Vu Đề không thể không nuốt khí của Trịnh Vũ Hiên thổi vào.

Sau khi thổi mấy cái, Trịnh Vũ Hiên rời khỏi miệng của Lăng Vu Đề để chuẩn bị lấy hơi thì vừa lúc nhìn thấy Lăng Vu Đề chớp mắt nhìn mình.

Trịnh Vũ Hiên thấy cô tỉnh rồi, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Anh cũng không suy nghĩ đến chuyện có phải cô tỉnh lại lúc anh đang hô hấp nhân tạo cho cô không, ngược lại còn quan tâm sờ mặt cô: "Thế nào rồi? Khỏe hơn chưa?"

Lăng Vu Đề: [ Xạm mặt ] Căn bản là cô không có sao hết được chưa!

Cô chỉ ngủ một giấc thôi mà!

Vì phát hiện rằng mình có thể ngủ rất thoải mái khi ở trong nước, vì vậy mà Lăng Vu Đề mới thoát y ngủ trong nước.

Cô đâu ngờ rằng tự nhiên Trịnh Vũ Hiên lại chạy vào xem cô? Mừng thầm cho mình vì không có tháo dây chuyền ra, nếu không cô thật sự không dám tưởng tượng ra hậu quả!

Cô lắc đầu: "Không sao."

Trịnh Vũ Hiên buông tay đang đỡ Lăng Vu Đề rồi đưa tay lau mồ hôi trên trán đổ ra do lo lắng, không đồng tình nhìn cô: "Dù có chuyện gì thì cũng không được xem nhẹ mạng sống! Chuyện gì cũng có thể giải quyết được, chết rồi thì không còn gì cả! Cô..."

Đối diện với những lời chính nghĩa cùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Trịnh Vũ Hiên, Lăng Vu Đề có chút hối lỗi cười với anh, thuận tiện ngắt lời anh: "Tôi không có tự sát."

Khụ... Nửa câu còn lại nghẹn trong cổ họng, Trịnh Vũ Hiên không tin vào lời nói rằng bản thân không tự sát của Lăng Vu Đề!

Nói là không có tự sát, vậy thì sao lại chìm đầu vào nước mãi không nổi lên?

Anh ở bên ngoài rất lâu rồi! Nếu muộn chút nữa thôi, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng! Anh không muốn án mạng xuất hiện trong nhà mình! Không chừng cảnh sát còn nghi ngờ anh mưu sát đó!

Trông thấy biểu hiện của Trịnh Vũ Hiên, Lăng Vu Đề biết rằng chắc là anh không tin, cô chuyển mắt nghĩ ngợi: "Thực ra... Tôi bị bệnh."

"Bệnh gì? Tôi đưa cô đi bệnh viện! Dù có bệnh..." Cũng không thể tự sát chứ!

"Không cần đi bệnh viện, do bị bệnh nên tôi mới ngâm mình trong nước. Anh có thể đi xem nước trong bồn tắm, tôi bỏ muối biển vào khuấy cho giống nước biển."

Cái này liên quan gì với việc bị bệnh? Trịnh Vũ Hiên không hiểu.

"Tôi cũng không biết mình bị bệnh gì, dù sao thì cũng cần tắm nước biển mới khỏe, bằng không sẽ cảm thấy cổ họng như bốc khói, làm da khô nứt khó chịu!"

Sau khi nghe Lăng Vu Đề giải thích, Trịnh Vũ Hiên hơi tin. Dù sao trông bộ dạng của Lăng Vu Đề không giống như người muốn tự sát.

Có rất nhiều người mắc bệnh lạ, cũng có rất nhiều chứng bệnh lạ.

Có người còn mắc chứng thích tiếp xúc thân mật với da của người khác nữa mà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio