Công Lược Nam Phụ

chương 369: công lược bếp trưởng hạng nhất (19)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Nhật

Beta: Aya Shinta

"Mày-- Mày nói nhảm!" Trịnh Văn Nhã bị đè ở dưới vừa tức vừa cảm thấy bị sỉ nhục, sau khi cô ta gào lên thì bắt đầu kêu cha gọi mẹ!

Thực ra Lăng Vu Đề hoàn toàn có thể niệm một câu thần chú nguyền rủa Trịnh Văn Nhã. Nhưng niệm chú nhiều sẽ có phản phệ! Lăng Vu Đề không muốn bị phản phệ giống như nguyên thân đâu.

Lăng Vu Đề không dùng bùa chú với một cô nàng không quan trọng! Dù sao cứ việc không dùng bùa chú, cô vẫn có thể khiến Trịnh Văn Nhã chịu trừng phạt!

"Trịnh Vũ Hiên! Mang con đàn bà của mày cút ra khỏi Trịnh gia tao, sau này vĩnh viễn đừng bước vào Trịnh gia tao nữa bước!" Cha Trịnh hét lên, sau đó vội vàng hô hoán người hầu đến giúp.

Lăng Vu Đề không đợi người hầu đến thì đã thả chân ra, Trịnh Văn Nhã bò dậy, sau khi liếc Lăng Vu Đề, cô ta nhào vào lòng bà Trịnh khóc lóc.

Trịnh Vũ Hiên đi đến bên cạnh Lăng Vu Đề, bảo vệ cô ở trong lòng mình: "Cha... "

Cha Trịnh đột nhiên quát lớn một tiếng: "Câm miệng! Không cho phép gọi tao là cha! Nếu không phải ông nội mày cứ khăng khăng đưa mày trở về, cả đời tao cũng sẽ không thừa nhận mày là con tao!"

Câu nói này quá tổn thương người khác, khiến Trịnh Vũ Hiên vốn không có khát vọng với cha lại cảm thấy thất vọng!

Quả nhiên, ngoại trừ mẹ và ông nội, anh chính là một sinh mệnh không được người ta mong đợi và đón nhận!

"Ông Trịnh, trong tương lai không xa, ông phải trả giá đau đớn thê thảm vì tất cả lời nói cùng với hành động của mình."

Lăng Vu Đề nhìn ông ta với ánh mắt âm u tàn độc, cong khóe miệng như ác ma khiến cho cha Trịnh khiếp đảm trong nháy mắt!

Nói xong, Lăng Vu Đề không chờ bất cứ ai phản ứng, trực tiếp kéo Trịnh Vũ Hiên bỏ đi.

Trịnh Vũ Hiên mất hồn suy sụp không thể lái xe, Lăng Vu Đề móc chìa khóa xe từ trong túi quần anh ra, sau đó đẩy anh vào ghế phụ, tự mình điều khiển xe đi.

Đã lâu không lái xe, Lăng Vu Đề hơi gượng tay.

In mấy vệt bánh xe lên bãi cỏ của Trịnh gia, sau khi phá hủy bãi cỏ được trải bằng cẩn thận, cô mới chạy ra khỏi Trịnh gia.

Cũng may sau khi chạm vào vô lăng, Lăng Vu Đề cũng hơi lấy lại cảm giác, dần ổn lên.

Trong đầu Trịnh Vũ Hiên luôn nhớ lại những năm này cha Trịnh thờ ơ với anh, không phê bình sai lầm, cũng không thừa nhận. Ánh mắt lạnh nhạt đó ngay cả một con chó cũng không bằng!

Lúc nhỏ anh cũng đã từng tin rằng cha là người vô cùng yêu thương mình, ông ta chỉ có nỗi khổ bất đắc dĩ mới bỏ anh và mẹ đi! Anh khao khát có một ngày cha sẽ nở nụ cười hiền lành xuất hiện trước mặt anh, ôm anh, nói với anh rằng anh là con trai bảo bối.

Nhưng cho đến khi anh trở về Trịnh gia, nhìn thấy người gọi là cha kia. Ánh mắt lạnh nhạt của cha, ánh mắt đó giống như đang nhìn người xa lạ, lúc ấy anh mới biết anh sai rồi!

Dù cho như vậy, nội tâm của anh vẫn khát khao cha có thể nhìn anh một cái! Đáng tiếc... không có! Trước giờ đều không có!

A... Ông ta nói ông ta không cho phép anh gọi ông ta là cha, bảo anh không bao giờ được bước chân vào Trịnh gia nửa bước? Ông ta nói nếu không phải do ông nội cố chấp, cả đời ông ta cũng sẽ không thừa nhận anh là con trai của ông ta?

A... Như thế cũng tốt! Cũng tốt!

Dù sao trước giờ cái nhà đó không thuộc về anh! Mỗi lần quay về, anh đều giống như một người ngoài, nhìn người một nhà kia hạnh phúc với nhau.

Cứ vậy đi! Cứ như vậy đi...

Ánh mắt Trịnh Vũ Hiên rời rạc, ý thức bắt đầu mơ hồ. Anh nghiêng đầu sang một bên rồi thiếp đi...

Lăng Vu Đề dừng xe bên đường, lẳng lặng nhìn Trịnh Vũ Hiên ngủ một hồi.

Sở dĩ anh sẽ ngủ là do Lăng Vu Đề niệm một câu thần chú để anh đi vào giấc ngủ. Không thể không nói rằng thần chú xài rất tốt! May mắn là thần chú để người ta đi vào giấc ngủ chỉ là một câu thần chú nhỏ, bằng không Lăng Vu Đề cũng không dám niệm!

Chắc là cô sẽ sở hữu thần chú của phù thủy sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này đúng chứ?

Đặt mắt lên khuôn mặt của Trịnh Vũ Hiên, sau khi bị dính thần chú, Trịnh Vũ Hiên ngủ rất say! Say đến nỗi hiển hiện sự bất lực và đau khổ lên khuôn mặt mà không có chút đề phòng nào.

Cô chỉnh điều hòa của xe xuống thấp một chút, mở nhạc dịu dàng êm tai sau đó chống đầu ngây người --

Trịnh Vũ Hiên mơ một giấc mơ, mơ thấy người mẹ đã nhiều năm không gặp của anh. Mẹ ở trong một căn nhà hai phòng rất ấm áp, bà ấy nói giờ bà ấy sống rất tốt rất hạnh phúc. Mỗi ngày không cần phải buồn phiền vì tiền bạc, cũng không có đau ốm.

Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên mặt mẹ, Trịnh Vũ Hiên ôm bà hung hăng khóc một trận, mang hết uất ức nhẫn nhịn trong nhiều năm qua, toàn bộ khóc ra hết.

Lăng Vu Đề ôm Trịnh Vũ Hiên đang khóc như một đứa trẻ, chân tay có hơi luống cuống. Không phải là cô cho anh ngủ đồng thời cho anh mộng cảnh mà anh nghĩ ở trong lòng hay sao, nghe thấy Trịnh Vũ Hiên gọi mẹ, chắc anh mơ thấy mẹ mình rồi.

Thật là, khóc đến độ đáng thương như vậy, làm lòng cô cũng hơi xót rồi.

Thực sự mà nói, ban đầu mẹ của Trịnh Vũ Hiên mang thai Trịnh Vũ Hiên toàn bộ đều là do cha Trịnh mà!

Nếu không phải ông ta tiếp cận mẹ Trịnh, lừa bà rằng mình độc thân thì mẹ Trịnh có thể yêu ông ta sao?

Nhưng bây giờ dù là ông Trịnh hay là bà Trịnh, họ đều đổ sai lầm lên người của Trịnh Vũ Hiên và mẹ anh.

Trên thực tế, bọn họ có thể trách mẹ Trịnh không nên cố chấp sinh Trịnh Vũ Hiên ra. Nhưng bọn họ hoàn toàn không nên trách Trịnh Vũ Hiên chứ!

Không phải bất cứ ai cũng có thể tự mình lựa chọn rằng có được sinh ra hay không, lẽ nào anh muốn làm một đứa con riêng sao?

Xùy, có vài người quả thực rất lạnh lùng vô tình!

Nhẹ nhàng vỗ vào lưng Trịnh Vũ Hiên, mặc cho nước mắt của anh rơi ướt đẫm phía trước áo mình.

Đại khái nửa tiếng sau, Trịnh Vũ Hiên mới ngưng khóc nức nở, nhưng anh vẫn nhắm chặt hai mắt không có tỉnh dậy.

Lăng Vu Đề mếu máo, cô sai rồi! Cô nên ăn cơm ở Trịnh gia rồi mới đánh Trịnh Văn Nhã! Ít ra như vậy không bị đói bụng.

Trịnh Vũ Hiên cũng sắp ngủ được một tiếng rồi, sao còn chưa tỉnh nữa? Đừng nói là cô dùng nhiều thần chú quá đó chứ!

Vừa nghĩ xong, Trịnh Vũ Hiên mặt đầy nước mắt tỉnh dậy.

Cảm thấy trên mặt dính dính ẩm ướt, anh giơ tay lên lau mặt. Cái chất lỏng này là gì?

Vẫn còn chưa nghĩ ra thì trông thấy một cái tay khác của mình vẫn còn ôm chặt lấy eo Lăng Vu Đề, Trịnh Vũ Hiên đột nhiên buông cô ra, sau đó ngồi thẳng người.

"Khụ~~ tôi mới vừa ngủ hả?" Trịnh Vĩ Hiên quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ, mất tự nhiên hỏi.

Lăng Vu Đề vặn vẹo cánh tay của mình, sau đó cất tiếng: "Phải rồi, nhìn thấy anh ngủ nên em dừng xe lại."

"Cám ơn." Phát ra hai tiếng rất nhỏ nhẹ, nếu không phải là tai của Lăng Vu Đề khá tốt thì xác thật không nghe thấy được.

"Không cần cảm ơn, hai chúng ta cần gì phải kháchsáo thế~ " Lăng Vu Đề vỗ bả vai anh, sau đó gọi một tiếng: "A Hiên,anh quay đầu lại nhìn em."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio