Công Lược Nam Thần Vũ Trụ

chương 136: anh trai bá đạo, buông em ra (18)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Tranh Nhược

Chương 136

Đến cuối cùng, Nhược Vũ San có nói thêm gì, cũng đều vô dụng.

Sở Vân Phàm căn bản không liếc nhìn cô ta một cái.

Nhược Vũ San không cam lòng, nhất là khi Sở Vân Phàm khẩn cầu Kiều An dẫn anh đi phòng y tế.

Anh không muốn phản ứng với Nhược Vũ San, lại khẩn cầu Vương Kiều An! Mà Vương Kiều An đồng ý!

Nhìn hai người bọn họ đi xa, nhìn qua hài hòa. Nhược Vũ San nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng sóng cuộn biển gầm.

Bởi vì Kiều An tham gia, Nhược Vũ San cũng không giống trong nguyên tác, đối Sở Vân Phàm nhất kiến chung tình. Tuy mới bắt đầu cũng có cảm giác với Sở Vân Phàm khí chất bất phàm, văn nhã tuấn tú, nhưng hảo cảm vừa mới dâng lên, bởi vì thái độ của anh, toàn bộ hóa thành thẹn quá hoá giận!

Anh chẳng có ánh mắt gì cả, thế mà thà tin Vương Kiều An cũng không tin cô ta —— nam nhân như vậy, thật sự quá ngu!

Cô ta cùng Vương Kiều An làm bạn thân nhiều năm như vậy, lần đầu có nam sinh thời điểm gặp hai cô, chỉ nhìn Vương Kiều An không nhìn cô ta.

Nhược Vũ San không cam lòng, nước mắt làm ướt lông mi, Kiều An bụm mặt, thế khó xử.

Sau khi giáo y kiểm tra, chân Sở Vân Phàm bị thương không nghiêm trọng lắm, nhưng trong nửa tháng tới, mỗi ngày phải đến đây thay băng.

Nhưng hiện giờ chân anh bị thương, cần phải có người dìu anh lại đây.

Dựa theo cốt truyện nguyên bản, Nhược Vũ San xung phong nhận việc làm người lương thiện. Cơ mà Kiều An không có hứng thú.

Chẳng lẽ Sở Vân Phàm không có bạn học chắc? Trung học Nhất Trung có bầu không khí học tập khẩn trương, lúc này lại là cao tam, một nữ sinh mỗi ngày đỡ một nam sinh đi phòng y tế thay băng...... Mà người này lại là giáo thảo học bá Sở Vân Phàm có danh nam thần! Kiều An tùy tiện dùng đầu óc ngẫm, cũng biết sẽ nhấc lên sóng to gió lớn!

Nhìn Kiều An khó xử, Sở Vân Phàm nhoẻn miệng cười, "Vương đồng học có thể giúp tôi không?"

Nếu mục tiêu nhiệm vụ chủ động mở miệng, Kiều An đương nhiên không thể cự tuyệt.

Rốt cuộc, tâm nguyện của nguyên chủ chính là bảo hộ nam thần —— đưa anh đi khám, cũng là một loại bảo vệ.

Không nghĩ tới, Sở Vân Phàm cười nói, "Kỳ thật, tôi nhớ rõ cậu. Cậu cùng tôi giống nhau, đều đến từ trung học Lập Hoa!"

Kiều An không nghĩ tới, Sở nam thần cư nhiên cùng cô còn có loại quan hệ này, bất quá, kinh ngạc nhất chính là, anh đối nguyên chủ có ấn tượng.

Ở trong trí nhớ nguyên chủ, cô yêu thầm Sở Vân Phàm rất nhiều năm.

Bọn họ học cùng tiểu học, học cùng sơ trung, học cùng cao trung...... Kỳ thật, lúc học tiểu học, nguyên chủ liền đối Sở Vân Phàm có hảo cảm mỏng manh!

Chỉ là, loại yêu thầm này, đại khái chính là xa xa mà nhìn. Giữa hai bên quá chênh lệch, học bá cùng học tra.

Tựa như, bọn họ học cùng sơ trung, Sở nam thần lấy thành tích đứng đầu toàn thành phố thi đậu trung học Nhất Trung, không chỉ miễn học phí, còn có học bổng kếch xù; mà nguyên chủ, miễn cưỡng đạt số điểm thấp nhất vào, là cả nhà cùng nỗ lực có tiền đóng học phí, mới vào Nhất Trung...... Số điểm thi của hai người chênh lệch, hơn 100 điểm......

Nguyên chủ Vương Kiều An chưa từng hy vọng xa vời, nam thần có thể nhớ rõ cô!

Mà giờ, Sở Vân Phàm lại nói, anh nói với Kiều An, anh biết cô!

Nếu nguyên chủ biết, khẳng định sẽ thực vui vẻ, thực hạnh phúc đi......

Sở Vân Phàm nhìn Kiều An kinh ngạc, cười ôn nhu, "Hơn nữa, nếu tôi không nhớ lầm, lúc tiểu học, chúng ta cũng cùng trường. Nhà cậu cùng nhà tôi, chỉ cách một con phố!"

——————

17h53 28/1/2020

Lời editor:

Sắp đi học rồi!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio