Editor: Tranh Nhược
Chương 219
"Cái gì Huyết La vương Tạ Luân, quả nhiên tà bất thắng chính!"
"Ai, đại tiểu thư quá yêu khoác lác...... Bất quá, nàng có lẽ cũng bị nam nhân lừa? Huyết La vương có thể là cái gì tốt, đùa bỡn nàng thôi......"
Những lời này muốn khó nghe bao nhiêu liền có bấy nhiêu......
Vân Linh thiếu chút nữa hộc máu.
Nhưng làm nàng không tiếp thu nổi chính là át chủ bài nàng lấy làm tự hào, nam nhân nàng lấy làm kiêu ngạo bại bởi nam nhân của Vân Kiều An!
Hơn nữa, bởi vì Tạ Luân thất bại, những người này đều cho rằng nàng khoác lác!
Cho rằng Vân Linh nàng khoác lác!
Nàng là dạng người này sao?
Nàng nhìn nam nhân một thân bạch y, không dính bụi trần, bộ dáng Vân Kiều An ỷ lại.
Nàng rốt cuộc từng là linh thánh, người nam nhân này vừa rồi thủ đoạn thông thiên, nàng nhìn qua là biết sớm vượt qua linh thánh không biết bao nhiêu lần!
Trên linh thánh chính là linh tôn!
Trên thế giới này, thế mà còn linh tôn sao?
Sao có người đạt tới linh tôn chứ?
Nàng đời trước tuy chết ở tay người thân nhất bởi vì bọn họ liên thủ phản bội mà chết.
Nhưng trên thực tế, nàng ở bậc linh thánh cũng đã ngàn năm.
Trong ngàn năm, nàng nghĩ hết mọi biện pháp muốn đột phá cảnh giới lại không có phương pháp.
Nhưng lúc này, người nam nhân này lại hướng nàng thể hiện thủ đoạn hư hư thực thực của linh tôn ——
Phát hiện này, quả thực làm nàng nóng bỏng.
Thậm chí Tạ Luân vì bị thương ném đến một bên hộc máu cũng không để ý.
"Ngài là linh tôn?" Nàng cung kính tiến lên hành lễ.
Ở trước lực lực tuyệt đối, cái này chỉ là chuyện nhỏ.
Dù tạm thời bỏ qua tôn nghiêm thì sao chứ?
Đáng tiếc Vân Linh xem tôn nghiêm quá cao.
Kỳ thật, trong mắt Đế Tôn lại khinh thường nhìn lại.
Không thèm liếc nàng một cái.
Nhìn dáng nàng xấu hổ bộ, Kiều An nhịn không được "phụt" một tiếng cười, "Uy, Vân Linh, nếu tôi là cô, tôi sẽ nhìn Tạ Luân. Vì cô, hắn bị thương đó. Đến nỗi sư phụ nhà chúng ta, đó là thuộc về ta, cô cũng đừng mơ ước!"
Kiều An thuần túy chỉ vì ghê tởm Vân Linh, không nghĩ tới Tạ Luân nghe xong trong lòng hụt hẫng.
Hắn bị linh lực Đế Tôn đánh đến hộc máu, Vân Linh không chỉ không chạy tới chiếu cố hắn, ngược lại đối với Đế Tôn a dua nịnh hót.
Dáng vẻ nàng cung kính có lực sát thương cực lớn lòng tự trọng của nam nhân.
Vân Kiều An đều nói thẳng thế rồi, Vân Linh còn chưa tới đỡ hắn.
Tương phản nàng cho rằng Kiều An cười nhạo nam nhân của nàng không bằng Đế Tôn, phản ứng đầu tiên của nàng là dỗi trở về!
Lại không biết hành vi này làm tâm Tạ Luân nháy mắt biến lạnh.
"Vân Kiều An, người làm thị thiếp cho sư tôn liền cảm thấy rất có mặt mũi sao? Phàm là ngươi còn có chút mặt mũi liền sẽ không làm ra chuyện không biết xấu hổ bực này!"
"Tôi mới không phải thị thiếp!" Kiều An ngó nhìn nàng một cái, mặt mày thập phần đắc ý, "Tôi là vị hôn thê của sư phụ! Cô đừng nói hươu nói vượn!"
Vân Linh bị nghẹn đến nói không ra lời.
Thật vất vả tìm được điểm công kích nàng, lại không nghĩ nàng cũng dám nói nàng là vị hôn thê.
"Đế Tôn đại nhân quý vì linh tôn, sao có thể sẽ muốn vị hôn thê......"
Vân Linh tự cho là theo lý cố gắng nói, còn không nói xong.
Đế Tôn lại lên tiếng.
"Tiểu đồ nhi của bổn toạ xác thật là vị hôn thê."
Tuy nói những lời này, y cau mày như người ta thiếu 258 vạn.
Tuy chính y đều thấy không chỉ dừng ở việc mặt đỏ.
Nhưng những lời này đã xác nhận chuyện đó.