Khóc đến cạn nước mắt, cơ thể thấm mệt rồi lại ngủ thiếp đi.
Hắn ta vẫn còn ngồi đấy, lặng lẽ nhìn cậu đã ngủ mới dám chạm vào người cậu.
Nhẹ nhành ôm lấy cậu, vỗ về an ủi.
Để cậu dựa vào lòng mình, hắn ta bắt đầu thành thật kể lể với cậu.
" Mạc Tử, tôi tất thảy đều thương em.
Chúng ta, liệu rằng có thể bắt đầu làm lại tất cả không!?, lúc trước có lẽ là tôi không tốt.
Để em chịu nhiều thiệt thòi, chịu nhiều uất ức.
Có lẽ em rất hận tôi nhỉ!?, tôi đúng là một kẻ tệ bạc mà.
"
Đã hứa với em đủ điều mà tôi đều làm em thất vọng, cuộc sống của hắn là một vòng lặp.
Nghe lời hệ thống làm nhiệm vụ rồi ngày qua ngày, cứ thế dần trôi qua.
Đối với hắn lúc đó điều đấy rất tẻ nhạt, nhưng khi cậu dần bước đến hắn rồi.
Hắn như bước sang một trang mới, cuộc sống cũng vui vẻ hơn, em giống như ánh sáng bước vào đời tôi vậy.
Từng thề rằng sẽ bảo vệ cậu suốt đời suốt kiếp, thế nào giờ đây vì hắn mà khiến cậu đau lòng.
Ánh mắt hắn đầy sự yêu thương, giọng có chút uất nghẹn như sắp khóc tới nơi.
Kẽ chạm vào cơ mặt, bọng mắt đã đỏ ửng vì khóc hắn tỉ mỉ xoa xoa thư giãn mắt cho cậu, sợ khi tỉnh lại cậu bị đau.
Rồi lại chỉnh lại tư thế cho cậu, cả hai nằm xuống giường hắn cho cậu nằm trong lòng, miệng hắn lại bắt đầu thủ thỉ cho cậu nghe.
Không biết cậu tỉnh hay chưa, nhưng mà mặt cậu đã cau mày cả hai chân mày gần dính lại vào nhau.
Khẽ xoay người, không muốn nghe lời nói từ hắn.
" Cửu Cửu, tôi có nên thả giam giữ em lại không.
Tôi không thích có kẻ khác được đụng chạm vào em, vì em quá thu hút người rồi.
Mạc Cửu, tôi có nên......"
Hắn ta như đọc cả đoạn văn bản, nói chẳng chịu ngừng.
Cứ mãi luyên tha luyên thuyên, đến khi hắn mỏi mồn rồi mới chịu ngưng, nhìn cái cổ trắng trắng xinh xinh của người thương mà hắn nhìn đăm đăm.
Mọi thứ đối với hắn chỉ có cậu, chỉ mong ngày hôm sau, cậu sẽ chấp nhận lời tỏ tình của hắn.
.........................
Một ngày sáng sớm của Hòn Đông Asten, mặt trời đang dần nhú lên sau đường chân trời.
Vạn vật sau một màn đêm giờ chuẩn bị khởi sắc của một ngày mới, nàm xương dần hòa tan vào nhịp sống của vạn vật, chỉ còn vài giọt sương đọng vào tán cây.
Reng Reng.
Âm thanh của vốn có quen thuộc trong ngôi làng mỗi khi trời bừng nắng mai, nơi phát ra là một chuông trong làng.
Ngôi làng như tách biệt khỏi thế giới, mọi hoạt động đều được người dân dùng chính năng lực của mình tái tạo công việc.
Tờ mờ mở mắt, hắn tuyệt nhiên hôm nay lại thức dậy trễ hơn mọi ngày.
Hẳn là vì có cậu ở cạnh nên mới ngủ ngon như vậy, nhìn cậu vẫn còn ngủ ngon như vậy lặng lẽ xuống giường.
Hắn rất tinh ý nhận ra từ hồi hôm qua đến giờ cậu chưa có gì vào bụng, nên đã xuống giường chuẩn bị ra chợ mua đồ ăn về nấu cho cậu.
Mua những nguyên liệu về nấu món cậu yêu thích, hắn còn mua ít đồ ăn vặt về cho cậu.
Mua nhanh chóng rồi về, hắn ta về với hai giỏ đựng đầy đồ ăn, nặng nhọc mở cửa.
Khẽ thở dài một hơi, chợt nhìn thấy cậu đang ngồi trên ghế chăm chăm nhìn mình.
" Em dậy rồi sao, sao không ngủ thêm tí nữa đi, tôi nấu đồ ăn xong thì gọi em dậy.
"
Hắn vẫn cư xử theo lẽ thường, nhưng không khí bên trong không được thoải mái lắm.
Cậu vẫn luôn giữ một nét mặt, không chút biến động, nhìn hắn tay cầm đầy đồ ăn thì chẳng thích chút nào.
" Anh, rốt cuộc thì anh muốn cái gì!?.
"
Cậu đã dậy từ sớm, mở mắt ra đã nhìn thấy hắn đang ôm mình ngủ ngon lành.
Tâm tình có chút gì đó không thích hắn, có lẽ vì lúc trước bị hắn hành hạ nên xảy ra tình trạng bài xích hắn.
Cũng càng cảm thấy khó chịu, đối với cậu bây giờ tình cảm với hắn căn bản đã bị phai nhạt dần.
Hắn cứ làm hành động dịu dàng, thì cậu càng không thích cứ giống như việc hắn ta bắt chước Ngô Cao Lâm làm với cậu mặc dù cả hai đều cùng một người, nhưng mãi cậu vẫn không thế chấp nhận được.
Chắc có lẽ, cậu đã sớm không còn tình cảm gì với hắn nữa rồi.
Đối với sự ngọt ngào, tinh tế dịu dàng của Ngô Cao Lâm hắn cậu đã in đậm, mãi không thể thoát ra khỏi cái danh ấy.
"..
Tôi không muốn gì cả, em đi vệ sinh cá nhân hoặc tham quan quanh đây đi.
Nấu xong, tôi sẽ gọi em lại.
"
Hắn có chút gượng gạo, khẽ cười trừ rồi chuyển sang chủ đề khác.
Lảng tránh đi câu hỏi của cậu, lại bắt tay vào bếp chuẩn bị nấu nướng.
" Cao Minh, Tôi muốn hai mặt một lời với anh.
Chúng ta nói rồi kết thúc chuyện này đi, tôi đến đây là vì ba đứa con nhỏ của tôi, không phải đến tìm anh.
Có lẽ anh biết nhỉ!?, tôi không thích nói nhiều đâu.
"
Nâng cao giọng nói, cậu kiên định nhìn hắn.
Ánh mắt kiên cường nhìn nam nhân kia, việc của hắn làm bây giờ đối với cậu rất giả tạo.
Dừng lại động tác làm giở, đôi mắt đã rũ đến u sầu, lảng tránh mãi cũng chẳng tốt.
Thở dài não lòng, hắn gượng gạo nhìn cậu cười.
" Được rồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.
"
Cả hai cùng ngồi xuống, cứ mãi khoảnh khắc trôi qua bầu không khí lại căng thẳng.
Như một dây đàn bị căng ra, bí bách đến đánh sợ.
" Chúng ta, liệu có thể bắt đầu làm lại như trước không!?."
Lên tiếng phá vỡ bầu không khí, hắn đã ngẫm lâu rồi mới dám nói ra.
Gương vẻ mặt u buồn nhìn cậu, dưới đáy mắt là sự thành tâm mà hắn dành cho cậu.
Có lẽ hắn đã sai, sau câu nói của hắn, không khí lại càng căng hơn.
Một tiếng khe khẽ của giọt nước chảy xuống bồn nước đặc biệt nghe rõ, rơi vào trầm tư, cậu sau khi nghe hắn nói như thế.
Cơ thể đông cứng, không ngờ hắn lại nói như vậy, não đang bắt đầu suy nghĩ..