" Đây là Hồ Ân Thi, bé cưng.
Sau này Cô ấy sẽ chăm sóc con, tuần sau ta có việc quan trọng nên không thể chăm sóc con được.
Nên ta nhờ cô ấy, con nhớ nghe lời cô Thi nghe chưa.
"
Hắn lên tiếng giải thích với cậu, đặt cậu lên bàn đối điện với nàng.
Giới thiệu với nhau.
Cậu vừa khi nghe tên của nàng xong liền khựng người lại, vậy đây chính là điều mà hệ thống cảnh báo cậu sao.
Vậy chỉ còn mấy tuần nữa là đến trăng rằm, hắn và nàng sẽ làm chuyện đó.
Và câu chuyện sẽ đi đúng trận tự của nó.
Cậu liền lo lắng nhìn nàng rồi quay sang nhìn hắn, cậu không muốn để một con mồi hoàn hảo này rời xa mình đâu.
Cậu nghĩ lại rồi, hắn phải là của cậu.
Ánh mắt đề phòng nhìn nàng, nàng bị cặp mắt đó nhìn thì vẫn không hiểu đã làm gì để cậu lo lắng đến mức đề phòng mình như vậy.
Hắn cũng nhận ra điều kì lạ của cậu.
Đương nhiên biết, cậu vừa mới khỏi bệnh lại bị một người xa lạ đến chăm sóc sẽ không thể không lo lắng được.
Bé cưng nhà hắn cũng biết chuyện quá, xoa xoa đầu cậu an ủi.
" Yên tâm đi, cô ấy không làm hại con đâu.
Chỉ tuần sau ta sẽ trở về, sẽ mua thật nhiều quà cho con.
Ngoan đi, ta thương.
"
Hai người ở đó liền bị chọc mù con mắt, Ngô Thiếu Tướng trong mắt bọn họ không phải như này, bọn họ đều có thể thấy ánh mắt khác hẳn với các gặp bố con khác.
Nhìn giống......tình nhân hơn, nhưng hắn vẫn không biết được.
Đương nhiên là vậy rồi, đến cả một mối tình mà hắn cũng chẳng có thì làm sao biết được gia vị tình yêu.
Bọn họ liền chung chí hướng, hai người bọn họ rất xứng đôi vừa lứa chỉ là khoảng cách độ tuổi hơi cao.
Nhưng vẫn không sao, vì con đường tình yêu của cấp trên, hai người cố gắng hết mình để kết hợp với hai người.
" Thiếu Tướng an tâm, tôi sẽ chăm cậu ấy ngày bữa đoàng hoàng.
Không để cậu ấy bị thương đâu.
"
" Ừa, chuyện này phiền cô rồi.
Hai người nói chuyện ra ngoài nói chuyện riêng đi, tôi còn chuyện nói với Lưu Túc.
"
Hắn đã dần cảm nhận cơ thể đang sắp bước vào giai đoạn phát tiết, kì trăng rằm sắp tới chính là lúc hắn khát máu.
Vì không muốn để cậu bị thương, đành phải xa cậu thời gian.
Đưa cho người khác chăm sóc giùm.
Harry Potter fanfic
Tính từ bây giờ đến lúc trăng rằm, chỉ còn ngày nữa.
Hắn cũng không muốn để tình trạng cơ thể mình, liên lụy đến sự an toàn người dân.
Trong thời gian còn lại, nhanh chóng đánh bại loài người.
Chính là cần đến sự cứu cầu cứu từ các thành phố khác, có binh lực cao.
" Thiếu Tướng, bọn con người điên rồi.
Bọn chúng đang giam cầm Song Ấn Tử, bọn chúng dùng Song Ấn Tử để chiến đấu với chúng ta.
"
Hai người kia đi, Lưu Túc không còn đáng vẻ cười cợt nữa mà thay vào đó là một Lưu Túc vô cùng khác.
Nghiêm túc đến đáng sợ.
Hắn nghe xong, cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Xem như điều đó, đã biết từ bao giờ.
Cười nhếch mép, trong đầu đang có toan tính gì đó.
" Không sao, chúng ta không cần sợ.
Song Ấn Tử thì có Song Ấn Tử thôi, bọn chúng muốn thì chúng ta chiều vậy.
"
Lưu Túc lấy làm khó hiểu, Song Ấn Tử cũng đã khiến hắn khốn đốn.
Vậy mà, hôm nay lại xem thường như vậy, Lưu Túc biết rằng, hắn không đơn giản như thế.
Chắc chắn đã có kế hoạch từ trước.
" Cậu bây giờ sắp xếp nơi ở cho những quân sĩ đi, việc nơi chiến trường để tôi lo liệu.
"
" Làm sao như vậy được ạ!!, ngài làm sao có thể mình đấu với Song Ấn Tử.
Thà rằng, chúng ta hợp lực lại thì sẽ cơ hội thắng.
"
Nghe vậy, Lưu Túc không khỏi bàng hoàng.
Làm sao có thể để hắn ta ngoài chinh chiến, hắn bây giờ chính là sự huy vọng của loài thú bây giờ.
Nếu hắn chết, đồng nghĩa với việc người thú sẽ chẳng có ai thắng được loài người.
Vì chính con người đã nắm giữa nửa của Song Ấn Tử, thì bọn họ sẽ mạnh hơn người thú.
Hắn nhìn vẻ mặt của Lưu Túc vẫn không để tâm.
Cười nửa miệng, mặt hắn đầy mưu mô quỷ dị ẩn sâu bên trong.
" Ai bảo tôi đấu với bọn chúng, để bọn chúng tự đấu đã lẫn nhau cũng được.
"
" À..tôi biết ngài định làm gì rồi.!"
Lưu Túc liền hiểu ý hắn, nhớ đến lần trước hỗn chiến tại nhà chính Ngô gia.
Hắn cũng đã lôi về một người, cũng có dấu ấn, Lưu Túc liền hiểu ra rằng hắn muốn làm cái gì.
Cặp đôi Song sinh này luôn đi với nhau, một giây không rời.
Người anh bao giờ cũng yêu thương đứa em đó, luôn dành cái tốt cho em.
Không bao giờ dám làm đứa em bị thương, nay hắn lại thu phục đứa em này.
Vậy thì chẳng phải, hai người này sẽ đối đầu với nhau, nhưng theo những gì thấy.
Hắn chắc rằng, người anh không dám làm sức mẻ đứa em này, thậm trí người anh có thể quay về phía hắn.
" Được rồi, cậu làm việc cậu đi.
"
Hắn nhanh chóng đuổi Lưu Túc đi, còn chính mình thì đi tìm cậu.
Bây giờ cậu đang đi chân tới chỗ nơi trú ẩn của dân cư..