Ngô Tôn Viễn là anh trai, vì lẽ đó nên trọng trách bảo vệ đứa em của mình cũng là điều hiển nhiên.
Từ nhỏ đã vào doanh khu tập luyện như các binh lính cực khổ, đều bị ganh ghét vì không mạnh như hắn.
Vì thế có một lòng căm phù hắn như thế, lao đầu vào tập luyện cũng nhờ có Song Ấn Tử nên gã ta có thể trụ vững trong quân đội.
Nhưng không biết vì lý do gì, gã ta đã rút khỏi, trở về làm một người bình thường.
Hằng ngày an ổn bên cạch em mình, sống lẳng lặng qua ngày.
Bao năm ở trong quân đội, gã ta tất nhiên sẽ nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn, gã ta học chỉ vì đứa em trai nhỏ của mình.
Cũng không ngờ, lớn lên gã ta học võ để đánh em mình, thật trớ trêu thay.
Cuộc đời này, chẳng biết được cái gì sẽ đến, vạn sự tốt thì ngàn điều dữ.
Hoàn cảnh bắt buộc hai anh em bọn họ đánh nhau đến một sống một còn, người thì vẫn luôn nhường nhịn anh mình không dám ra tay nặng, người thì phụ tình, ra tay như muốn giết người.
Liệu ông trời có cho họ cơ hội lại lần nữa, điều này vẫn chỉ là tương lai trước mắt.
Không thể nào đoán được.
Cuộc chiến giữa hai người vẫn chưa có hồi kết, người đánh người né, thuần thục như vậy.
Vẫn chưa phân được thắng bại, cả hai đều bị thương nhưng có vẻ cậu ta là người bị thương nặng nhất.
Vết thương lớn nhỏ đều tràn lan khắp người, gương mặt đã nhuốm lấy màu đỏ, nhưng cậu ta vẫn kiên cường.
" Phụt, Grừuu bọn người chết tiệt.
"
Phun ra ngụm máu, cậu ta căm ghét nhìn đám con người đằng sau chỉ huy.
Anh trai cậu ta bị vậy đều là do con người kia, không thể đổ lỗi hết được cho anh mình được.
Cậu ta không thể tiếp cận được, gã ta quá mạnh.
Đánh ngất là điều không thể, lau vết máu còn vương trên khoét miệng.
Cố gắng nhấc cơ thể lên, ép buộc phải chiến đấu.
Bắt buộc não bộ phải tỉnh táo, cậu ta chỉ biết rằng nếu không có mình, thì chẳng có ai có thể khiến gã ta tỉnh táo được.
" Cứng đầu nhỉ, ta bảo gì rồi.
Nhóc con, chỗ này không phải chỗ của mi, mau đi chết đi.
"
Gã ta giờ chẳng còn kiên nhẫn để đùa giỡn với nhóc kia nữa, khí tức đồn thành một cây kiếm lưỡi đao hùng hực khí tức.
Tung một đòn, muốn g.iết ch.ết cái gai này đi, cản trở, quá cản trở gã rồi.
Lưỡi dao to nhanh như cắt chém xuống chỗ cậu ta đang cố gắng gượng dậy, một tiếng nổ vang lên.
Đường kiếm dùng lực lớn, đất cũng tạo thành rãnh to.
Cơ thể đã sớm không trụ nổi, cũng đã có nhiều vết thương.
Vết rãnh ấy, có một thiếu niên đã nằm xuống, máu từ thân chảy xuống nền đất.
Không biết từ đâu mà ra, hơi thở thoi thóp trên đất, gương đôi mắt nhìn gã ta, giọng run rẩy cất thành tiếng.
" A...Anh..trai, em thích anh.
"
Câu nói khiến gã kinh hãi, dường như tâm đã giao động một chút.
Nhìn cảnh con người này, khiến gã ta đau đầu, những hình ảnh liên tiếp vào nhét vào bộ não.
Vừa khiến gã cảm thấy sự quen thuộc vừa cảm thấy sự lạ lẫm, thanh tỉnh bản thân vào một cái nhéo.
Gã lắc đầu tỉnh táo, đôi mắt giễu cợt đá vào mặt cậu ta.
" Loạn luân sao, thật khiến người ta phát tởm đấy!.
"
Cậu ta cũng chẳng biết mình nói gì nữa, cảm thấy bản thân sắp lìa khỏi thế trần nên trong tâm nói ra những lời thật lòng.
Đúng thật vậy, cái tình cảm gớm ghiếc ấy vốn không nên có, ngay từ đầu không nên có.
Chỉ là cậu ta không cam tâm, dù sắp chết cậu ta phải nói ra từ ấy cũng cam lòng.
Được chết trong chính tay người mình thương, cậu ta cũng không hối hận, tình cảm ấy cũng quá gớm rồi.
Dù biết là trái luân thường đạo lý, nhưng cái tình yêu ấy nảy mần lúc nào cũng không hay.
Từ những hành động bảo vệ, yêu thương của Tôn Viễn hằng ngày, hằng giờ, hằng đêm khiến cho cậu ta cảm thấy tình cảm anh em đi xa thêm một bước, sự ganh ghét đố kị khi anh mình ở gần ai đó.
Nhưng biết làm được, tình yêu ấy mà, làm sao có thể biết được nó xuất hiện lúc nào.
Biến những kẻ thù thành người yêu, hay chỉ là một bạn bè bình thường cũng có thể trở thành, tất thảy sao người ta lại phát tởm cái tình yêu giữa hai anh em trong gia đình.
Nó xấu xí, méo mó vậy sao!??.
" Chết tiệt thật, đánh với thằng nhãi này tốn thật nhiều năng lực.
"
Gã ta bẻ cổ, khởi động tay chân.
Lấy trong túi áo ra một ống tiêm lỏng màu xanh, đâm vào cổ chuẩn bị tiêm vào.
Tức thì một vòng tay chế trụ hai cánh tay gã, gã ta rất ghét những kẻ phá đám.
Nhìn ra sau, hóa ra là cậu ta.
Đến giờ vẫn chưa chết thật trâu bò, gã lại thở dài ngán ngẩm dùng lực bật cậu ta ra.
Ánh mắt đầy tức giận, bóp lấy cổ cậu ta nâng lên.
Giọng không kìm nén được sự tức giận, gào lên.
" Chó má, Mày muốn chết sao.
Mẹ kiếp, tao cho mày toại nguyện.
"
Khí tức theo cơn giận dữ phóng ra, như những chiếc dao đâm xuyên qua người cậu ta.
" Hực,..Tôn Viễn..
xin anh...đừng làm hại cơ thể, em rất sót đấy...t..tạm biệt."
Giờ phút này mà cậu ta vẫn còn cố gắng nói được, trên môi vẫn là một nụ cười.
Một nụ cười thanh thuần nhất mà gã từng thấy, cả gương mặt đều toát lên vẻ đẹp tinh túy ẩn sâu bên trong lại là một nỗi buồn không thể tả.
Gã ta ngỡ ngàng ra, cả gương mặt đầy là máu.
Của gã sao??, không, đây không phải máu của gã.
Mà chính là máu của cậu ta, cả gương mặt đều là máu của cậu ta.
Trong mắt là sự ngỡ ngàng ẩn bên trong lại là một sự mất mát mà gã không hề biết, đôi mắt đỏ không lòng trắng giờ đã dần trở lại hình dạng ban đầu.
Dấu Ấn cũng không còn đỏ lên nữa, thần sắc của gã ta có vẻ như đã phục hồi lại.
Nhưng mà gã đã trở lại rồi, cảnh trước mắt lại chính là người em mình hằng ao ức lại ngã vào người mình.
Trên mình đầy vết thương, hơi thở dần yếu đi rồi tắm lịm.
Gã ta đứng như trời trồng, không tin vào mắt mình..