"Ngươi không biết trên đời này có câu nói, đẹp trai không bằng trai mặt hay sao, người anh em, muốn cưới vợ, da mặt ngươi cũng phải đủ dày. Nếu ngươi có thể lấy được lòng tin của cha mẹ cô ấy, dù cho cô ấy có lạnh nhạt hờ hững với ngươi đi chăng nữa, ngươi cũng không cần lo lắng. Còn nhớ năm đó, ta cũng dùng chiêu này mới có thể bắt được bà xã trong tay, ngươi cũng biết năm đó ta đào hoa như thế nào, nữ nhân nào cùng ta kết hôn đều không có cảm giác an toàn. Nếu không phải năm đó ta mặt dày mày dạn lì lợm theo đuổi, nào có được một tiểu bảo bối đáng yêu như ngày hôm nay" Phương Hoành nước miếng tung tóe bay đầy trời truyền đạo theo đuổi vợ yêu cho Quý Hàn. Phương Hoành hắn đã kết hôn, con trai bảo bối cũng đã hơn một tuổi.
"Biết mình biết ta, bách chiến bách thắng! Bây giờ ngươi phải tìm hiểu xem cô bé đó thích gì, ghét gì,... càng chi tiết càng tốt, như vậy mới biết tấn công như thế nào để bắt được tâm bà xã tương lai của ngươi" Phương Hoành bưng ly cà phê lên, nhấp một ngụm thỏa mãn.
Quý Hàn hai mắt sáng ngời: "Vậy ngươi nói xem, nếu ta làm cho Vi Vi mang thai.... Có hay không việc này cũng thành công một nửa?"
"Khụ khụ......" Phương Hoành mới nhấp một ngụm cà phê liền bị sặc, tuy rằng không phun ra nhưng so với bị sặc còn đáng sợ hơn nhiều, cổ họng hắn khó chịu không thông. Cầm lấy cốc nước lọc trên bàn hớp từng ngụm từng ngụm.
"Ha" Buông cái cốc trống không xuống, Phương Hoành vẻ mặt như vừa nhặt được lại cái mạng từ thần chết vậy, ánh mắt đánh giá Quý Hàn, phảng phất như lần đầu tiên nhận thức người này, nhịn không được mà nói: "Người anh em, dù sao ngươi cũng là một bác sĩ đầu ngành, chuyện mang thai đâu phải cứ muốn là được, ngươi cho rằng chỉ cần một hai lần liền có thể, ngươi có biết ta phải cố gắng nửa năm mới có được hay không, nếu thực sự ngươi có thể làm cho cô bé đó mang thai thì có lẽ ngươi sẽ trở thành người trúng số độc đắc nhất năm rồi, mà chưa nói, nếu cô bé đó không động tâm với ngươi, chắc chắn sẽ xóa bỏ đứa bé trong bụng".
Lời này vừa thốt ra, khuôn mặt Quý Hàn tối sầm, thanh âm sắc bén: "Ta tuyệt đối không cho phép cô ấy xóa bỏ con của chúng ta".
Phương Hoành sau khi bị kinh hách liền nổi giận xem thường, người này ngày thường chỉ số thông minh vô cùng cao, hôm nay chỉ số thông minh như thế nào lại bị giảm một cách đáng thương như vậy, hắn nói như kiểu cô bé kia đã mang thai con của hắn vậy...
Phương hoành trừu rút khóe miệng: "Ta giống như đã minh bạch vì sao cô bé kia cùng ngươi xảy ra quan hệ nam nữ nhưng vẫn không muốn ở cùng ngươi... Thực sự mà nói, nếu là ta, ta cũng không muốn.... Phi phi phi, ta mới không thèm ngủ với ngươi...." Phương hoành vỗ nhẹ bàn tay mình, sao hắn có thể phát ngôn một câu ngu xuẩn như vậy......
Quý Hàn mặt đầy hắc tuyến khinh thường: "Ngươi tưởng ông đây cần sao, cho ông đây ông đây cũng không thèm".
"Được rồi người anh em, ngươi có hay không muốn nghe ta nói tiếp?" Phương Hoành bày ra tư thế tạm dừng khẩu chiến, hắn không muốn bị lời nói ác độc của Quý Hàn làm cho tức hộc máu.
"Nói!"
"Trước hết ngươi đến nhà cô ấy thăm dò thái độ cha mẹ cô ấy, nếu tốt thì ngươi liền cố gắng, còn không, ta khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ, theo đuổi mục tiêu khác thì tốt hơn". Phương Hoành khôi phục bộ dáng cà phất cà phơ
"Ta chỉ cần cô ấy." Quý Hàn kiên định trả lời.
Phương hoành: "......"
"Haiz, dù sao cái gì nên nói ta cũng đã nói rồi, ngươi chính mình tự suy nghĩ lại đi. Ta đi trước đây, bà xã còn đang đợi ta trở về, ngươi nhớ thanh toán hóa đơn" Phương Hoành lập tức đứng dậy nghênh ngang rời đi.
Lưu lại một mìnhQuý Hàn khuôn mặt đầy khó chịu nhìn Diêu Vi cùng người khác trò chuyện thân mật vui vẻ, người đàn ông kia điển hình là một người nho nhã phóng khoáng như vậy muốn hấp dẫn nữ nhân nào.
Càng nhìn càng tức giận, Quý Hàn thập phần muốn đem ly ca phê trong tay đi qua hắt vào mặt đối phương, nhưng mà nơi này rất đông người, hắn sợ Diêu Vi cho rằng hắn ẫu trĩ, tiểu nhân. Vì hình tượng, hắn phải nhẫn nhịn.
Quý Hàn hung hăng nhấp một ngụm cà phê, lại không thể nào hạ được đố kỵ trong lòng.
Lại nói Diêu Vi cùng Hàn Quang Diệu bên này, cô không thể hiểu nổi Hàn Quang Diệu hắn tại sao lại đáp ứng cùng cô ăn cơm, cho nên cô uyển chuyển để lộ rằng cô đã có ý trung nhân, ngày hôm nay đến đây cũng chỉ vì không muốn cự tuyệt mẹ cô.
Hàn Quang Diệu tuy có mất mát, lại vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, việc này cũng không thể cưỡng cầu.
Sau một khoảng thời gian, Diêu Vi xin phép đi trước, cô còn có việc bận.
"Để anh đưa em đi?" Hàn Quang Diệu phong độ đưa ra lời đề nghị.
"Không cần, em muốn mua một vài thứ ở bách hóa đằng kia, anh cứ ăn đi!" Diêu Vi nhẹ nhàng cự tuyệt Hàn Quang Diệu, cô cầm lấy túi xách rời khỏi chỗ ngồi.
Hàn Quang Diệu cũng không nói thêm, bị một lần cự tuyệt cũng đủ rồi. Hắn trong lòng cảm thấy mất mát, nếu không phải hắn có hảo cảm với Diêu Vi thì hắn cũng không đáp ứng đến đây.
Diêu Vi trực tiếp đi đến quầy thanh toán, thanh toán hóa đơn bàn số , chỉ một bữa cơm thôi mà tốn hơn một vạn tệ của cô, cô nhịn không được lắc đầu, sau này cô sẽ không đến đây ăn nữa. Thanh toán xong hóa đơn, cô trực tiếp rời khỏi nhà hàng.
Quý Hàn vẫn luôn chú ý động tĩnh của Diêu Vi, từ lúc cô đi ra ngoài, hắn đã vội vàng đứng dậy, đem mấy trăm tệ đặt ở trên bàn liền hướng cửa mà đi.
Tuy rằng không nghe thấy Diêu Vi cùng người đàn ông kia nói cái gì, bất quá Quý Hàn lại nhìn rõ ràng biểu tình mất mát của người đàn ông kia, hơn nữa Diêu Vi trực tiếp rời đi. Làm Quý Hàn trong lòng một trận sảng khoái không thôi, hắn liền biết Diêu Vi không coi trọng cái người nho nhã kia.
Diêu Vi đứng ven đường đưa tay bắt một chiếc taxi, cô bảo muốn mua một chút gì đó cũng chỉ là lý do thoái thác mà thôi.
Mới vừa mở cửa ngồi vào trong xe, cửa xe bên cạnh liền bị một người mở ra, Diêu Vi kinh ngạc nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình: "Anh như thế nào lại ở đây?!"
Quý Hàn nhướng mày hỏi lại: "Như thế nào? Anh không thể ở đây?"
Nói xong không đợi Diêu Vi trả lời, liền hướng tài xế báo địa chỉ, địa chỉ chính là nhà cha mẹ Diêu Vi.
Tài xế cũng không hỏi chỉ, cho rằng hai người nhận thức nhau, lòng bàn chân giẫm chân ga, xe liền ly khai.
Diêu Vi muốn phản đối cũng không có cơ hội.