Từ Thiên Huệ lần nữa tỉnh lại là ở trên giường, cả người trần trụi đắp một chiếc chăn mỏng, dưới thân đau nhức như muốn đoạt mệnh.
Cô cau mày, Tần Thâm hắn thực sự quá thô lỗ, ngày hôm qua cũng không biết bị cái gì kích thích, đem một người đàn ông vốn ôn nhu có chút xa cách hắc hóa thành như vậy.
Cũng may trời đất xui khiến, hắn chạm vào cô, quan hệ giữa cô và hắn cũng có một chút tiến triển đi, từ giờ trở đi, chỉ cần từ từ câu dẫn công lược hắn là được.
Suy nghĩ như vậy, Từ Thiên Huệ nhịn xuống đau đớn dưới thân, bò dậy mặc quần áo, cô dám khẳng định, phía dưới nhất định đã sưng, nói không chừng còn bị trầy da, thật đau a.
Mở tủ quần áo ra, lấy một bộ váy, loại thương thế này mà mặc quần, tuyệt đối là muốn đoạt mạng người a.
Đang định mặc váy vào, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, trong nhà này trừ bỏ Từ Thiên Huệ thì cũng chỉ còn Tần Thâm.
Vừa quay đầu lại, quả nhiên là hắn, trên người mang một bộ tây trang màu đem, thắt cà vạt màu xanh nước biển, mái tóc được hớt bồng gọn gàng không một chút cẩu thả, lộ ra khuôn mặt góc cạnh soái khí, hoàn toàn không còn một chút khí chất thư sinh ôn nhu nhã nhặn hằng ngày.
Từ Thiên Huệ vội vàng lấy váy che đi thân thể lõa lồ, cô nhìn thấy Tần Thâm đang từng bước từng bước lại gần, trong lòng có chút hoảng loảng lui về phía sau vài bước, thẳng đến khi chạm phải cửa tủ quần áo mới dừng lại.
“Anh… Anh không đi….Đi làm sao…..” Từ Thiên Huệ thanh âm có chút run rẩy, trên mặt không ngăn nổi được kinh hoảng thất thố.
Tần Thâm nheo đôi con ngươi lại, cười lạnh nói: “Xem ra cô khôi phục cũng không tồi. Nhanh như vậy liền có thể xuống giường, ngày hôm qua cứ thế mà ngất đi, thật làm tôi mất hứng. Đây là thuốc, tôi không hi vọng tối nay trở về, vẫn nhìn thấy bộ dạng hoa huyt bị thao loạn của cô”.
Lời nói trắng trợn cùng lộ liễu cấp Từ Thiên Huệ khuôn mặt vốn tái nhợt lập tức đỏ bừng, cô lúc này mới chú ý trên tay Tần Thâm có cầm một hộp thuốc, hắn đem hộp thuốc ném lên giường, sau đó trực tiếp xoay người rời đi.
Cho đến khi cả người hắn biến mất khỏi tầm nhìn của Từ Thiên Huệ, cô mới vội vàng mặc váy vào, do dự nhìn hộp thuốc trên giường, thoa, cô không tự làm được, mà không thoa, thật sự rất đau….
Suy nghĩ một chút, cô vẫn cầm lấy hộp thuốc đi vào phòng vệ sinh, lấy một chút thuốc thoa lên cánh hoa sưng đỏ, thuốc vừa được thoa vào liền truyền đến từng trận từng trận đau đớn kịch liệt, xuýt nữa làm cho cô không đứng vững, bên ngoài vốn đã đau như vậy, bên trong kia…
Từ Thiên Huệ cuối cùng không nhịn được liền không thoa thuốc nữa.
Tối hôm nay, Tần Thâm lại về muộn, Từ Thiên Huệ cũng không như mọi khi chờ hắn, mới còn sớm đã đi ngủ, ngày hôm qua bị hắn dày vò cả đêm, cô thực sự rất mệt mỏi, hơn nữa chỗ kia còn bị thương, cần phải hảo hảo tĩnh dưỡng.
Đến nỗi sự tình Tần Thâm sẽ thâu tóm toàn bộ Từ gia….. cũng bị Từ Thiên Huệ ném ra sau đầu, cô không muốn thời điểm công lược người đàn ông này còn phải chiếu cố sự nghiệp của Từ gia, huống chi dân gian có một câu nói rất hay:
Đàn ông lo gánh đại sự giang sơn, phụ nữ chỉ cần hạ gục đàn ông là được rồi a….
Cứ để cho Tần Thâm thâu tóm toàn bộ đi, cô chỉ cần công lược hắn là được, làm cho hắn không đi tìm con đường chết là được, còn về phần gia nghiệp của Từ gia, cô không muốn nhúng tay vào, dù sao về phương diện kinh tế cô cũng đâu biết gì.
Chờ Tần Thâm về đến nhà, liền thấy một mảnh đen tối như mực.
Hắn nhíu mày, trước kia dù hắn về muộn đến như thế nào, Từ Thiên Huệ đều sẽ chờ hắn trở về, tuy rằng hắn đã khuyên rất nhiều lần, cô cũng vẫn ở phòng khách bật đèn chờ hắn, sau này hắn cũng không thèm can ngăn cô nữa.
Tối hôm nay cô cư nhiên không chờ hắn? Chẳng lẽ vì sự tình đêm hôm qua nên sinh ra hờn dỗi?
Tần Thâm trong lòng cười lạnh, phụ nữ luôn là đồ dối trá. Không chạm vào cô thì mỗi ngày cô đều lắc lư ở trước mặt hắn, chạm vào cô, cô lại sinh giận dỗi với hắn.
Nghĩ như vậy, hắn đi nhanh về phía phòng ngủ, “Lạch cạch” một tiếng đem cửa phòng mở ra.
Hắn liếc nhìn về phía giường liền thấy một mỹ nhân mỹ lệ nhắm mắt ngủ say, trên người mặc một chiếc váy hai dây màu trắng, nửa người trên đắp một chiếc chăn mỏng, hai chân trắng nõn thon dài lộ ra ngoài, chân váy trắng bị cuốn lên gần tới mông, như ẩn như hiện quần lót ren đen nửa trong suốt bên trong.
Tần Thâm dục vọng liền bị đánh thức, từ dưới truyền lên một cỗ lưu hỏa nóng bỏng, hắn nhớ lại cảnh mãnh liệt trong phòng tắm ngày hôm qua, cùng với hoa huyt ấm áp gắt gao xoắn lấy côn tht hắn.
Giữa hai chân nhịn không được dựng lên một túp lều.
Tần Thâm con ngươi một mảnh u ám, nhấp nhấp cánh môi, không nói lời nào cởi bỏ quần áo trên người chỉ còn lại độc một chiếc quần lót.
Từ Thiên Huệ đang ngủ say bỗng nhiên nhíu mày, hiển nhiên bị động tác của Tần Thâm đánh thức.
Cô vừa mở mắt ra, liền bị ánh sáng chói lóa hai mắt, cuống quýt nhắm mắt lại, còn chưa thích ứng được với ánh sáng, liền cảm thấy có cái gì đó nóng như lửa áp lên thân.
“A…..Anh muốn làm gì…..” Trong nháy mắt, đầu óc lập tức tỉnh táo, kinh hoảng giãy giụa, cô nhìn thấy khuôn mặt Tần Thâm đang dần phóng đại, có chút ủy khuất nói.
“Đương nhiên là làm cô. Buổi tối đi ngủ ăn mặc mát mẻ như vậy làm gì, còn không phải là chờ tôi về chơi cô sao?” Tần Thâm hơi thở tràn ngập nguy hiểm, hắn giật chiếc chăn đang đắp trên người cô ra, bàn tay thô to chui vào trong váy, kéo chiếc quần lót ren đen nửa trong suốt xuống.
Từ Thiên Huệ thấy thế, cuống quýt khóc lóc ngăn cản: “Anh đừng như vậy… A… Anh định làm gì…..”.
Tần Thâm không để ý lời nói của Từ Thiên Huệ, chế trụ hai tay nhu nhược không xương, một tay với lấy cà vạt màu xanh nước biển, đem hai tay cô cột lên trên đỉnh đầu.
“Ô…… Không cần…… Anh mau thả em ra ……” Từ Thiên Huệ khóc lóc giãy giụa, nhưng với sức lực của cô chẳng những không thể trốn thoát được bàn tay của Tần Thâm, mà còn khích thích hắn hưng phấn cùng gấp gáp chờ không nổi.
Tần Thâm quan sát khuôn mặt mỹ lệ không ngừng khóc lóc thút thít bất lực, một cảm giác muốn làm nhục cô ập tới, không khống chế được ra tăng tốc độ.
Hắn đem chân váy trắng đẩy lên tận bụng nhỏ của cô, cởi nốt chiếc quần lót ren đen nửa trong suốt ra vất lên sàn nhà, hai tay thô bạo banh rộng hai chân non mềm, toàn bộ khu rừng xanh đem cùng hoa huyt phấn nộn lộ ra trước mắt.
“Ô ô… Cầu anh….Đừng như vậy….” Giờ phút này, Từ Thiên Huệ hai chân mở rộng, nơi riêng tư bí ẩn toàn bộ bị ánh mắt lõa lồ đầy dục vọng nhìn chằm chằm, loại tình huống này làm cô xấu hổ cùng giận dữ vô cùng, thế nhưng hoa huyt lại không như thế, chậm rãi chảy ra mật dịch trong suốt, cô nhịn không nổi muốn đem hai chân kẹp chặt lại, nhưng bàn tay to rắn chắc kia lại không cho cô làm điều này.
Tần Thâm ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào nơi bí ẩn kia, giọng nói mang đầy vẻ tức giận: “Buổi sáng tôi bảo cô thoa thuốc, cô không thoa sao?”
Cánh hoa vẫn còn sưng như cũ, hoa hạch bên trong lồng lộng run run.
“Đau…. Thực sự thực sự rất đau ……Em….Em chỉ chỉ…. Thoa một chút…” Từ Thiên Huệ thanh âm có chút ủy khuất, cô cảm giác được tầm mắt nóng rực kia đang nhìn chằm chằm, hoa huyt không ngừng trào ra mật dịch, phản ứng này bị Tần Thâm nhìn thấy toàn bộ, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhắm chặt hai mắt.