Trong một căn phòng khác, Sở Ngọc Thiền có chút khẩn trương nhìn Lương Diệu Đình trút bỏ quần áo trên người, sau khi bước ra khỏi phòng LươngThiên Diễn đang ngủ, nàng cùng Lương Diệu Đình đi tới một phòng khác đã được hạ nhân thu dọn.
Thân là thể tử, hầu hạ phu quân thay quần áo là chuyện đương nhiên, chỉ là hai người cũng đã chia cách năm, Sở Ngọc Thiền tay chân có chút lóng ngóng cởi quần áo giúp Lương Diệu Đình, nàng khẩn trương đến mức tay chân đều run rẩy.
"Ngọc Thiền, nàng rất sợ ta?" Lương Diệu Đình hơi hơi nhíu mày, nhìn ngón tay đang không ngừng run rẩy.
"Tướng công...... Ngọc Thiền không có......" Sở Ngọc Thiền nghe thấy hắn hỏi như vậy, nhịn không được nhấp môi nhìn hắn, lời nói tràn đầy chân thật.
"Vậy vì sao tay nàng lại run như vậy?"
Sở Ngọc Thiền giúp hắn cởi quần áo bên ngoài, chỉ còn lại một trung y màu trắng bên trong, nàng liền vội vàng đem hai tay dấu ở phía sau, ánh mắt né tránh: "Thiếp chỉ là.... Chỉ là có chút mệt mỏi...."
Nàng cũng không thể thừa nhận là do mình có chút khẩn trương.
Lương Diệu Đình vẻ mặt không tin hỏi: "Thật sự không sợ ta?"
"Đúng vậy, thiếp như thế nào lại sợ tướng công a?" Nàng đương nhiên không sợ, chỉ là có chút khẩn trương mà thôi.
"Một khi đã như vậy, Ngọc Thiền không ngại chứng minh cho ta xem đi" Lương Diệu Đình trong lòng sớm đã đánh một cái chủ ý, một đôi con ngươi đen láy sắc bén lóe lên một tia ý vị không rõ.
Sở Ngọc Thiền vẻ mặt mờ mịt: "A? Như thế nào chứng minh?"
"Trước đem quần áo trên người nàng cởi hết, rồi nằm lên giường" Lương Diệu Đình giọng nói khàn khàn.
Sở Ngọc Thiền lập tức đỏ mặt, nàng nhanh nhạy lắc đầu, thanh âm mềm mại cự tuyệt: "Tướng công.... Chàng đừng như vậy..."
"Ân, hay là để ta tự mình động thủ?" Lương Diệu Đình nhướng mày nói, lại tiến lên một bước, làm bộ muốn xé rách toàn bộ quần áo trên người nàng.
"Không.... Thiếp tự mình...Tự mình có thể làm...." Sở Ngọc Thiền bị hành động này của hắn dọa sợ, che chở quần áo trên người lui về phía sau vài bước, e ngại sự uy hiếp của Lương Diệu Đình, nàng không thể không đỏ ửng mặt, gian nan cởi bỏ quần áo trên người.
Từng tầng quần áo lần lượt được cởi ra, trên người làn da trắng nõn ôn nhuận như ngọc chi dương dần dần bại lộ ra ngoài không khí trước ánh mắt của Lương Diệu Đình.
Giờ khắc này, trên người Sở Ngọc Thiền chỉ còn độc một kiện áo yếm màu đỏ, lộ ra hai cánh tay ngó sen đang che chở trước ngực đè ép hai gò bồng đào no đủ, dưới thân một đôi chân thon dài chỉ mặc một kiện trung y mỏng manh màu trắng.
"Tướng công... Như vậy liền có thể đi?" Nàng biểu tình sợ hãi hỏi, tuy rằng Lương Diệu Đình đã nói nàng phải cởi sạch nhưng với tính cách bảo thủ của Sở Ngọc Thiền, ở trước mặt hắn không có khả năng cởi sạch.
"Đều cởi ra hết đi, dù sao lát nữa nàng cũng đâu có thể mặc nó" Lương Diệu Đình ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào da thịt lõa lồ trên người Sở Ngọc Thiền, thanh âm trầm thấp khàn khàn, dưới thân đã sớm dựng đứng tạo nên một túp lều nhỏ.
Lời nói trầm thấp khàn khàn, nói trắng ra, tựa như ánh mắt bắt gian dò quét, Sở Ngọc Thiền trên mặt lập tức nóng bừng bừng, hai chân nhũn ra, dưới thân hoa huyt giống như đã ướt, nàng cảm giác tựa hồ như không có chỗ dung thân.
"Không...... Tướng công, có thể hay không đừng......" Nàng cầu xin nhìn Lương Diệu Đình, không muốn dưới tình huống này bị đối phương phát hiện, vạn nhất nếu bị phát hiện.... Hắn có thể hay không nghĩ nàng là một cái dâm phụ?
"Không được, Ngọc Thiền, có phải nàng sợ ta hay không? Nếu không nàng liền ngoan ngoãn làm theo những lời của ta, ta liền tin tưởng nàng" Lương Diệu Đình đương nhiên không đồng ý, chính mình tự thoát cùng hắn thoát hoàn toàn không giống nhau?
Sở Ngọc Thiền khóc không ra nước mắt, hai vấn đề này có quan hệ với nhau sao? Bất quá nhìn thấy đối phương cường ngạnh cùng kiên trì, nàng liền minh bạch, chuyện này không thể thay đổi.
Chỉ có thể nâng lên đôi tay đang không ngừng run rẩy, do dự hướng về phía dây tơ phía sau cổ.... Một màu yếm đỏ lập tực biến thành một khối vải dệt, từ trên người nàng rơi xuống đất.
Một cánh tay che chở hai gò bồng đào tuyết trắng, che kín hai đỉnh hồng đào đo đỏ, lại bởi vì đè ép mà tạo nên một khe sâu thẳm muốn chọc mù mắt người nhìn.
Sở Ngọc Thiền do dự có nên cởi quần hay không, bên kia nhìn thấy ý đồ của nàng, Lương Diệu Đình thanh âm khàn khàn ra lệnh: "Tiếp tục cởi"
Hắn đã gấp đến mức sắp không chờ nổi thế nhưng vẫn phải nhẫn nại.
Sở Ngọc Thiền chỉ có thể ủy khuất, một tay run rẩy nhanh chóng cởi quần ra, có lẽ sẽ không bị hắn phát hiện?
Nhưng mà do tay quá hoảng loạn, nửa ngày mới đem quần cởi ra được, quần vừa rơi xuống liền kéo theo một sợi chỉ bạc.
Sở Ngọc Thiền hoảng loạn dùng tay che phía dưới, trái tim nhảy bang bang, chỉ mong không bị hắn phát hiện....