Ngô ngô......" Sở Ngọc Thiền trợn tròn hai mắt, đối phương trực tiếp lấp kín miệng nàng, hơi thở nam tính xâm lấn chóp mũi.
Lương Diệu Đình cường ngạnh cạy hai hàm răng của nàng ra, đầu lưỡi bá đạo tiến vào bên trong khoang miệng của nàng, đoạt lấy mật ngọt.
Hai bàn tay thô ráp cũng không nhàn rỗi, đem quần áo trên người Sở Ngọc Thiền lưu loát lột xuống, lộ ra vai ngọc mịn màng trắng nõn, cùng yếm hồng nhạt không thể bao trọn được hai gò bồng đào.
Tay Lương Diệu Đình khẽ vuốt ve tơ lụa mềm mại trên người nàng, một tay đem cái yếm kia kéo ra, ném lên giường.
Hai bàn tay thô to bắt lấy hai gò bồng đào tuyết trắng đầy đặn, mạnh mẽ vuốt ve đè ép, giọng nói khàn khàn ghé vào bên tai Sở Ngọc Thiền: "Ta thích nhìn nàng mặc yếm đỏ cùng với bộ dáng không mặc quần áo".
Hơi thở ấm nóng phả bên tai, trên cổ Sở Ngọc Thiền đều nhiễm một mảnh hồng nhạt, khuôn mặt ửng đỏ hờn dỗi nói: "Tướng công ~ chàng sao có thể như vậy..."
Lương Diệu Đình đem một tay di chuyển xuống dưới, đem quần trắng mỏng manh của Sở Ngọc Thiền kéo ra, phủ lên hoa viên thần bí, thâm nhập vào đào viên tiên cảnh, quả nhiên đều đã ướt, hắn cười nói: "Ân, vậy nàng muốn ta như thế nào? Như thế này sao?"
Nói xong, lòng bàn tay đẩy hai cánh hoa ra, tìm viên trân châu ương ngạnh, dùng lòng bàn tay đầy vết chai sạn dùng sức vuốt ve ma xát.
"A ~ a...... Tướng công...... Ân a......" Sở Ngọc Thiền bất lực yêu kiều rên rỉ ra tiếng, hai chân cầm lòng không được kẹp chặt, dưới thân xuân thủy rào rạt chảy ra khỏi động đào, lộng ướt bàn tay tác oai tác quái.
Lương Diệu Đình nhìn chằm chằm khuôn mặt nhuốm đầy sắc dục của nàng, ánh mắt tà mị, thô suyễn nói: "Khó trách người đời nói nữ nhân đều làm từ thủy, lời này quả thật không sai, xem ra vi phu đêm qua vẫn chưa đủ cố gắng".
Nói xong, hắn thu hồi tay, đem hai chân đang kẹp chặt của nàng, dùng sức bẻ ra, hoa huyt phấn nộn ướt át liền bại lộ ra trước mắt, viên trân châu ương ngạnh đã bị hắn đùa bỡn sưng đỏ.
"Ách ân...... Tướng công......" Tư thế này làm cho Sở Ngọc Thiền có chút bất an, đặc biệt là ánh mắt mang theo mười phần xâm lược kia, đang nhìn chằm chằm vào hạ thân của nàng, làm cho nàng thực sự hổ thẹn, hoa huyt không ngừng tràn ra xuân thủy.
Lương Diệu Đình cúi đầu xuống, vươn đầu lưỡi ra liếm láp cửa huyệt đang không ngừng trào ra xuân thủy, đem toàn bộ nuốt vào.
"A úc...... Tướng công...... Ách a...... Không cần a......" Sở Ngọc Thiền như bị sét đánh, kêu rên cực lớn.
Lương Diệu Đình đầu lưỡi linh hoạt ở trước cửa huyệt liếm mút, đôi lúc còn đâm vào bên trong hoa huyt, thẳng đến khi hắn ngậm lấy hoa hạch huyết sung, dùng sức liếm mút tạo ra những âm thanh tấm tắc ái muội.
"A a a...." Sở Ngọc Thiền cả người đều nâng lên, hai tay nắm chặt lấy đệm giường, thân thể run rẩy không thôi.
Thẳng đến khi hoa huyt phun ra một cỗ mật dịch trong suốt, Lương Diệu Đình mới ngẩng đầu lên, duỗi tay lau lau một chút ái dịch, liền đem hai ngón tay đâm vào bên trong hoa huyt.
Ngón tay thô ráp va chạm ma sát lấy vách thịt, Sở Ngọc Thiền cầm lòng không được vặn vẹo cái mông, khát vọng muốn nhiều hơn, kiều diễm rên rỉ: "Ân a.....Tướng công.....A a....".
" năm qua, nàng có nhớ ta hay không?" Lương Diệu Đình không chút không để ý, đem hai ngón tay ra vào bên trong hoa huyt giảo hoạt ướt át.
"Ách a.....Có....Ân a..." Mị thịt gắt gao giảo hoạt cắn nuốt hai ngón tay, Sở Ngọc Thiền vặn vẹo cái mông, đón hùa tiết tấu cùng tốc độ của hai ngón tay.
"Vậy nàng nhớ như thế nào? Ban ngày hay là ban đêm?" Ngón tay trừu cắm va chạm, mang theo một lượng lớn mật dịch trong suốt, lộng ướt chăn đệm dưới thân.
"Ô ô.... Đều.... Đều nhớ....Ân a...Tướng công....ô ô....Chàng nhanh lên một chút...." Sở Ngọc Thiền có chút nhịn không nổi tốc độ chậm chạp của hắn, nàng khát vọng bị cự vật thô to cắm vào, sau đó hung hăng thọc vào rút ra.
"Ngoan, trả lời ta mấy vấn đề, buổi tối khi nghĩ đến ta, nàng cũng ướt sao?" Lương Diệu Đình ra tăng tốc độ chọc rút, vách thịt bên trong hoa huyt ẩn ẩn bắt đầu run rẩy.
"Ô a...... Ân a...... Không......" Sở Ngọc Thiền đỏ mặt lắc đầu trả lời, Lương Diệu Đình trực tiếp đem hai ngón tay rút ra, nhìn nàng mê mang khó hiểu, ánh mắt đói khát thèm muốn, khàn khàn giọng nói: "Nàng nói dối".
Sở Ngọc Thiền lập tức hoảng loạn, cái này nàng làm sao có thể nói được.
"Tới, nói cho vi phu, có ướt hay không? Có hay mơ thấy ta không?" Lương Diệu Đình ngữ khí thay đổi, hướng dẫn từng lời.
Sở Ngọc Thiền chỉ có thể đỏ mặt gật đầu, thanh âm nhỏ nhẹ dường như không có: "Có".