"Ô a..." Thẩm Thanh Hàm cả người một trận run rẩy, bất thình lình bị xỏ xuyên qua làm cho cô một trận khoái cảm tê dại, hoa huyt cùng bụng nhỏ căng trướng vô cùng, thô to nóng bỏng làm cho cô vô lực kiều suyễn.
Thế nhưng sau khi tiến vào, Lạc Quyến lại cố tình không chịu nhúc nhích, côn tht vừa to vừa dài ở bên trong hoa huyt chạm vào đỉnh hoa tâm làm cho mật dịch chảy ra càng ngày càng nhiều.
Thẩm Thanh Hàm không rõ rốt cuộc mình muốn cái gì, hoa huyt không ngừng co rút, vặn nhẹ vòng eo như muốn làm giảm cảm giác ngứa ngáy cùng căn trướng.
"Có phải thực ngứa hay không?Có phải thực muốn hay không?" Lạc Quyến đè nén dục vọng, thong thả đem côn tht đâm sâu hơn nữa.
"Ân a...... Không...... Không phải......" Thẩm Thanh Hàm cắn môi phủ nhận, năm ngón tay nắm chặt chăn đệm, bụng nhỏ càng ngày càng căng trướng.
"Không phải? Nữ nhân khẩu thị tâm phi" Lạc Quyến rốt cuộc cũng không thể chịu được thêm nữa, đem hai chân cô banh rộng, côn tht bắt đầu mạnh mẽ chọc vào rút ra, mỗi một lần đều hung hăng đụng vào chỗ sâu nhất.
"A a...... Không cần a...... A ha...... Không......" Thẩm Thanh Hàm bất lực nhào vào chăn đệm mềm mại trên giường, thân thể trần trụi bởi vì động tác va chạm mạnh mẽ của hắn mà không ngừng lay động, cửa hoa huyt phấn nộn bị côn thi đỏ tím cắm thành hình chữ O.
Mỗi một lần rút ra đều kéo theo mị thịt đo đỏ bên trong, mỗi một lần đâm vào đều hung hăng chạm vào đỉnh hoa tâm mền mại, không bao lâu sau, Thẩm Thanh Hàm liền chịu không nổi, cao trào một lần nữa.
"Bị cắm đến thoải mái đi? Nếu không tiểu huyệt của em cũng không chảy nhiều nước như vậy" Lạc Quyến tiếp tục trừu cắm, lời nói tà ác là cho Thẩm Thanh Hàm xấu hổ lắc đầu.
"Thời điểm nhìn thấy em ở trường học, tôi chỉ muốn lôi em ra thao như bây giờ, thao loạn tiểu huyệt của em, dùng côn tht làm chết em" Lạc Quyến càng nói càng hăng, mắt phượng dài hẹp đỏ ngầu, cái mông giống như mô tơ điện, côn tht không ngừng ra vào bên trong tiểu huyệt.
"A a a...... Không...... Ân ân a a...... Muốn a...... A ha......" Tốc độc chọc vào rút ra điên cuồng cùng va chạm giống như máy móc làm cho Thẩm Thanh Hàm bất lực kêu rên.
Sau gần một giờ chọc rút, cô ngay cả sức lực để khóc lóc cũng không có, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, hoa huyt dưới thân sưng đỏ lầy lội ngậm lấy côn tht thô to.
Lạc Quyến kêu lên một tiếng, rốt cuộc cũng chịu buông tha cho cô, phun ra một cỗ tinh dịch trắng đục bắn thẳng vào hoa tâm.
Hắn rút côn tht đã mềm xuống ra, nhìn hoa huyt sưng đỏ lầy lồi chảy ra một cỗ chất lỏng màu trắng, cảm thấy mỹ mãn, liền đem cả người Thẩm Thanh Hàm ôm vào lòng, ôn nhu hôn lên gương mặt tràn đầy mồ hôi của cô.
"Mệt không? Ngủ một giấc đi, tiết cuối của em, tôi sẽ dạy hộ em" Với năng lực của hắn, thừa sức dậy đám nhóc con kia.
Thẩm Thanh Hàm hiện tại cũng không còn sức lực nào để phản kháng, ánh mắt tràn đầy mệt mỏi, thanh âm nghẹn ngào: "Ở đây nghỉ, còn ra cái thể thống gì?"
Vừa nãy trong lúc vô tình lướt qua màn hình ti vi, cô có nhìn thấy một cái nho nhỏ lấp lóe màu đỏ, kia rõ ràng là camera.
Nói cách khác, Lạc Quyến đem sự tình vừa xảy ra đều ghi lại.
"Ngoan, chỉ cần em nghe lời, tôi sẽ không làm như vậy với em nữa" Lạc Quyến dán mặt lại gần mặt Thẩm Thanh Hàm, tràn ngập ôn nhu nói với Thẩm Thanh Hàm.
"Sau này em không được có bất kỳ liên hệ gì với Lý Thần Phương, nếu không tôi không ngại để hắn nhìn thấy những gì chúng ta vừa làm, hoặc là làm cho hắn thân bại danh liệt phải rời khỏi ngôi trường này, tôi tin em sẽ không hoài nghi năng lực của tôi?" Giọng nói nhỏ nhẹ ôn nhu lại giống như ác ma đoạt mệnh.
Đối với Thẩm Thanh Hàm mà nói, cô tuyệt đối không nghi ngờ lời nói này của Lạc Quyến, nhưng mà trong nhận thức của cô cùng với ký ức của nguyên chủ, không hề tồn tại người này.
Điểm này cô cũng đã suy nghĩ hơn trăm nghìn lần, Lạc Quyến đối với cô dục vọng chiếm hữu vô cùng nghiêm trọng, tựa hồ là đã tích góp từ lâu mà ra.
Tuy rằng cô không thể nghĩ ra được nguyên nhân nhưng lại nhớ đến lời uy hiếp của Lạc Quyến làm cho cô nghĩ ra một biện pháp có thể giải quyết Lý Thần Phương một cách hoàn hảo.
Những việc Lạc Quyến làm với cô, hừ hừ, rồi cũng có một ngày hắn sẽ phải nhận lấy hậu quả.
Chờ đến khi Lý Thần Phương hết kỳ nghỉ phép trở lại trường học, liền phát hiện ra Thẩm Thanh Hàm đối với hắn có chút khác thường, nguyên bản là thân mật nay lại biến thành xa cách, nói chuyện với hắn cũng không quá mười câu, còn thường xuyên né tránh hắn, điều này làm cho Lý Thần Phương có chút ngây ngốc.
Hắn rốt cuộc đã làm sai cái gì?
Lý Thần Phương buồn bã cùng với mất mát, đành phải tìm thời gian rảnh để hỏi rõ Thẩm Thanh Hàm.
Một khu vực hẻo lánh tại trường học, Thẩm Thanh Hàm cắn môi nhìn Lý Thần Phương đang ngăn cản, biểu tình co quắp bất an.
Lý Thần Phương trong lòng nghi ngờ, nhiều ngày nay nhớ lại những gì từng trải qua với Thẩm Thanh Hàm làm cho hắn dày vò không thôi, hiện tại cô không ngừng né tránh hắn khiến cho hắn tâm bị tổn thương cực kỳ, hắn nóng lòng chặn Thẩm Thanh Hàm lại để tìm hiểu nguyên nhân.
"Thanh Hàm, rốt cuộc anh đã làm gì sai, lại khiến cho em không vui?" Lý Thần Phương cẩn thận hỏi.
Thẩm Thanh Hàm cắn cắn môi, muốn nói rồi lại thôi, trong mắt tựa hồ như có rất nhiều điều muốn nói, cuối cùng chỉ có thể hóa thành tiếng ai thán cùng lắc đầu.
Lúc này trên mặt Lý Thần Phương xuất hiện vài phần lo âu, thanh âm cũng mang theo phần gấp gáp: "Thanh Hàm, em nói đi, chỉ cần em nói ra, anh nhất định sẽ sửa chữa, em đừng tiếp tục trốn tránh anh nữa có được không?"
Nghe thấy lời này, trong mắt Thẩm Thanh Hàm lập tức kìn kịt hơi nước, cô che kín miệng, giọng nói có chút nghẹn ngào nói: "Chúng ta đừng gặp nhau nữa, em không xứng với anh".
Nói xong lời đó, cô nhanh chân lướt qua người Lý Thần Phương, nước mắt rơi lã chã.
Lý Thần Phương đứng im tại chỗ, ngây ngẩn cả người, bên tai vẫn luôn văng vẳng những lời kia: Chúng ta đừng gặp nhau nữa, em không xứng với anh.
Chờ đến khi hắn phản ứng lại, xoay người tìm kiếm đã không còn thấy bóng dáng của Thẩm Thanh Hàm đâu.
Cả ngày hôm đó, Lý Thần Phương đều thất thần, hắn không biết rốt cuộc mấy ngày nay Thẩm Thanh Hàm đã xảy ra chuyện gì.
Trực giác mách bảo hắn, Thẩm Thanh Hàm khẳng định đã xảy ra chuyện.
Trải qua một trận đấu tranh tư tưởng, Lý Thần Phương quyết định sẽ đối mặt với chuyện này, mặc kệ là chuyện gì, hắn cũng không thể cứ như vậy mà buông tay Thẩm Thanh Hàm.